Sự hy sinh và lòng dũng cảm của những người lính pháo trong cuộc chiến
Trong những ngày đầu kháng chiến, làng Đầng đang chịu sự tấn công dữ dội từ quân địch. Cha tôi, một người lính pháo, đã đóng quân trong làng và xây dựng các trận địa phòng ngự để bảo vệ cư dân. Trong khi đó, quân địch tiến vào làng và tiếng súng cối vang lên từ sáng sớm. Tôi nhìn thấy xe cộ, súng ống và lính Tây đang hình thành đội hình sẵn sàng tấn công. Trong bĩa cơm liên hoan, quân dân và các cụ già đã cùng nhau quyết tâm chiến đấu với quân địch. Cha tôi và đồng đội của ông đã cố thủ trong trận địa phòng ngự, trong khi hơn hai trăm người dân không chịu tản cư và quyết định ở lại để đánh giặc cùng với quân đội. Đội du kích xã đã bám sát bên cạnh chúng tôi, chiến đấu cùng chúng tôi trong hố chiến. Về chiều tối, tôi nhìn thấy khói bốc lên từ làng Đằng, cho thấy quân địch đã chiếm được nửa làng. Tôi bị thương nặng và quân địch tiến vào ngõ nhà của gia đình tôi. Tôi bảo con gái tôi, Thận, quay lại phía sau để xem còn ai trong dân làng và dẫn họ xuống hầm. Thận không nghe lời và chỉ có một thanh mã tấu trong tay, cô đã dũng cảm hạ mã tấu xuống và bắn chết một tên địch trước khi cõng tôi lui về phía sau. Đêm đó, chúng tôi đã phá vòng vây và thoát ra ngoài. Một số du kích ở lại để tiếp tục chiến đấu, trong khi dân làng cùng quân đội tiến về phía sông Thong. Tôi nằm trên chiếc võng của bà mẹ Thận, người thường hay nằm. Đêm đó, Thận đã đỡ tôi nằm trên tấm ván lát mạn đò. Trong bầu trời đêm lạnh, tôi nghe thấy tiếng sóng và nhìn thấy những vì sao lấp lánh. Mỗi vì sao như một đôi mắt nhìn chúng tôi. Thận đặt mép chăn cho tôi và nói: "Anh hãy trở về và giết thật nhiều quân địch nhé - Đừng quên em!". Tôi nắm chặt bàn tay của Thận và cảm nhận được sự ấm áp và an toàn. Thận rời đi nhẹ nhàng. Tôi nằm dưới đò, nghe tiếng sóng Thong vỗ nhẹ và nhìn theo cái bóng xa xăm của Thận. Trong cuộc chiến đó, những người lính pháo đã hy sinh và chiến đấu dũng cảm để bảo vệ làng và dân làng. Họ đã đứng vững trong trận địa phòng ngự và không chịu tản cư. Những h