Sông Hương - Hành trình của một cô gái tự do và trí tuệ
Sông Hương, một con sông nổi tiếng ở các nước, được cho là thuộc về một thành phố duy nhất. Trước khi đến vùng châu thổ êm đềm, nó đã trải qua một cuộc hành trình đầy mạo hiểm và đẹp đẽ. Sông Hương đã sống một nửa cuộc đời của mình giữa rừng già, rồi cuộn xoáy qua những ghềnh thác và đáy vực bí ẩn. Nó cũng đã trở nên dịu dàng và say đắm giữa những dặm đường chói lọi màu sắc của hoa đỗ quyên rừng. Giữa lòng Trường Sơn, sông Hương đã tạo nên một bản linh đầy gan dạ và tâm hồn tự do. Nhưng rừng già nơi đây, với cấu trúc đặc biệt, đã chế ngự sức mạnh bản năng của con người để biến sông Hương trở thành một người mẹ phù sa của một vùng đất hóa xứ sở. Nếu chỉ mải mê nhìn ngắm khuôn mặt kinh thành của nó, ta sẽ không thể hiểu được bản chất của sông Hương và cuộc hành trình gian truân mà nó đã trải qua. Ta cần thấu hiểu tâm hồn sâu thẳm của nó, mà dòng sông hình như không muốn bộc lộ, đã đóng kín lời ước rừng và ném chìa khóa trong những hang đá dưới chân núi Kim Phụng. Sau nhiều thế kỷ qua đi, người ta mong chờ để đánh thức nét đẹp nằm ngủ mơ màng giữa cánh đồng Châu Hoá dày hoa dại. Ngay từ khi ra khỏi vùng núi, sông Hương đã chuyển dòng một cách ươn ước, vòng quanh đột ngột, uốn mình theo những đường cong nên nềm, như một cuộc tìm kiếm có ý thức để đến gặp thành phố tương ứng của nó. Từ ngã ba Tuần, sông Hương theo hướng nam bắc qua điện Hòn Chồng, ấp Ngọc Trản, sau đó chuyển hướng sang tây bắc, vòng qua thềm đất gợi Biều, Lương Quán rồi đột ngột vẽ một hình cung thật tròn về phía bắc, ôm lấy chân đồi Thiên Mụ, xuôi dần về Huế. Từ Tuần về đây, sông vẫn đi trong dư vị của Trường Sơn, vượt qua một lòng vực sâu tại núi Ngọc Trản để sắc nước trở nên xanh thẳm. Từ đó, nó trôi đi qua những đồi sừng sững như thành quách, với những điểm cao đột ngột như đỉnh Tam Thai, Lựu Bảo. Dòng nước trở thành tấm lụa mềm mại, với những chiếc thuyền xuôi ngược chỉ bé vừa bằng. Sông Hương không chỉ là một con sông đẹp mà còn là biểu tượng của sự tự do và