Mùi rơm rạ - Kỷ niệm đọng lại trong tâm hồn

4
(280 votes)

Tôi lớn lên giữa mùi rơm rạ quê hương, mấy đứa bạn tôi giờ mỗi đứa một nơi. Có đứa qua xứ Tây Đô lập nghiệp, có đứa đi làm dâu tận vùng miệt thứ Cà Mau. Còn tôi… sống và làm việc ở phố thị xa hoa, đêm đêm nhớ nhà, nhớ mùi rơm rạ mà bật khóc. Chao ôi, cái mùi rạ nồng nồng khó tả. Trong đoạn văn trên, có hai yếu tố chính: yếu tố tự sự và yếu tố trữ tình. Yếu tố tự sự được thể hiện qua câu chuyện của tôi, một người lớn lên giữa mùi rơm rạ quê hương. Tôi nhớ lại những kỷ niệm tuổi thơ, khi cùng bạn bè chơi đùa trong cánh đồng rộng lớn, ngập tràn mùi rơm rạ. Nhưng giờ đây, mỗi người trong chúng tôi đã có cuộc sống riêng, xa cách nhau. Tôi sống và làm việc ở phố thị xa hoa, nhưng trong lòng tôi vẫn luôn nhớ nhà, nhớ mùi rơm rạ mà bật khóc. Đó là một yếu tố tự sự chân thực, thể hiện sự nhớ nhung và tình cảm sâu sắc của tôi đối với quê hương và tuổi thơ. Yếu tố trữ tình được thể hiện qua cách miêu tả mùi rơm rạ. Tôi mô tả mùi rơm rạ là "nồng nồng khó tả", tạo nên một hình ảnh mạnh mẽ và sâu sắc trong tâm hồn. Mùi rơm rạ không chỉ là một hương thơm, mà còn là một ký ức, một cảm xúc, và một phần của tôi. Yếu tố trữ tình này thể hiện sự tương phản giữa cuộc sống hiện tại và quá khứ, và cảm xúc mà tôi trải qua khi nhớ về mùi rơm rạ. Tổng kết: Trong đoạn văn trên, tôi đã thể hiện yếu tố tự sự và yếu tố trữ tình. Yếu tố tự sự được thể hiện qua câu chuyện của tôi và sự nhớ nhung về quê hương, trong khi yếu tố trữ tình được thể hiện qua cách miêu tả mùi rơm rạ. Mỗi yếu tố đều tạo nên một phần quan trọng trong việc thể hiện cảm xúc và kỷ niệm của tôi.