Những ấn tượng và cảm xúc về bài thơ "Bảo kính cảnh giới - Bài 22" của Nguyễn Trãi
Bài thơ "Bảo kính cảnh giới - Bài 22" của Nguyễn Trãi là một tác phẩm văn học nổi tiếng trong văn học Việt Nam. Đoạn thơ này không chỉ mang đến cho độc giả những hình ảnh sắc nét về cảnh đẹp thiên nhiên mà còn chứa đựng những tư duy triết học sâu sắc về cuộc sống và con người. Đối với em, việc đọc bài thơ này đã khiến em cảm thấy như được lạc vào một thế giới tĩnh lặng, nơi mà tâm hồn được thanh lọc và tinh tế hơn. Bài thơ mở đầu bằng việc miêu tả cảnh đẹp của non nước Việt Nam, từ đó khơi gợi trong em những hình ảnh rực rỡ và yên bình. Sự tương phản giữa vẻ đẹp tự nhiên và sự tĩnh lặng của tâm hồn đã khiến em suy tư về ý nghĩa sâu sắc của cuộc sống. Bài thơ cũng đề cập đến chủ đề về sự thoái trào, sự phù phiếm của vật chất, từ đó khơi gợi trong em những suy tư về giá trị thực sự của cuộc sống. Từ bài thơ, em học được rằng sự đơn giản và tĩnh lặng có thể mang lại sự giàu có và hạnh phúc đích thực. Em cảm thấy những dòng thơ trong "Bảo kính cảnh giới - Bài 22" như một lời nhắc nhở cho mỗi người chúng ta về việc trân trọng những giá trị đích thực trong cuộc sống và không để mình bị mất đi trong vòng xoay của vật chất và hiện thực xô bồ. Với em, bài thơ này không chỉ là một tác phẩm văn học mà còn là một bài học về tâm hồn và triết lý sống. Đọc bài thơ, em cảm thấy như được đưa vào một không gian tĩnh lặng, nơi mà em có thể suy tư và tìm kiếm ý nghĩa sâu sắc về cuộc sống.