Sự Cao Lớn và Tình Mẹ Trong Đoạn Thơ "Thời Gian Chạy Qua Tóc Mẹ
<br/ >Đoạn thơ "Thời Gian Chạy Qua Tóc Mẹ" của Trương Nam Hương là một tác phẩm thơ đầy cảm xúc, nói về sự cao lớn và tình mẹ không bao giờ phai nhạt. Trước hết, việc thời gian chạy qua tóc mẹ được miêu tả như một dấu hiệu rõ ràng của sự già đi, nhưng đồng thời cũng là biểu hiện của sự trưởng thành và phát triển của con cái. Màu trắng trong đoạn thơ có thể tượng trưng cho sự trong sáng, trong khi việc lưng mẹ cứ còng dân xuống cho thấy sự hy sinh và nỗ lực không ngừng của người mẹ để nuôi dưỡng con cái. Việc mẹ cống hiến cho con, khiến cho con ngày một thêm cao, không chỉ về chiều cao vật lý mà còn về chiều cao tinh thần, giáo dục và truyền đạt những giá trị quý báu. Từ đó, đoạn thơ này khắc họa một hình ảnh đẹp về tình mẹ, về sự hy sinh và tình yêu vô điều kiện mà mỗi người con đều may mắn được nhận từ người mẹ của mình.