Giấc mơ và những ký ức
Hàng đêm xanh sương mù, phố núi đêm nay lạnh hơn. Khi tôi đi qua con đường, tôi cảm thấy như đang đi qua một thế giới khác. Vầng trăng lấp lánh trên bầu trời, nhưng nó cũng là một phần của số phận của tôi. Tôi cảm thấy như đang bị cuốn vào một giấc mơ, một giấc mơ mà tôi không thể thoát khỏi. Khi tôi đi qua những con đường lầy lội, tôi không thể không nhớ về những ngày tháng đã qua. Tôi nhớ về những chuyến xe lam, những người lấp lên người, và những ngày về ra mắt mẹ. Tôi nhớ về những câu chuyện mà tôi đã chia sẻ với em xanh non, những câu chuyện mà chúng ta đã viết trên những tờ giấy loang lổ. Nhưng tôi không muốn nhớ về những điều đó nữa. Tôi không muốn gửi cho bạn những lá thư ký ức phủ đầy mây. Tôi muốn tha thứ cho giấc mơ của tôi, cho những ký ức đó. Tôi muốn cho đi những giọt nước mắt của tôi, để tôi có thể bắt đầu một ngày mới. Có gì đâu mà tôi khóc? Tôi chỉ muốn ngủ đi, để tôi có thể thoát khỏi những ký ức đó. Tôi muốn ngủ đi, để tôi có thể bắt đầu một ngày mới với một tâm hồn sạch sẽ. Tôi muốn ngủ đi, để tôi có thể bắt đầu một ngày mới với một tâm hồn sạch sẽ. Lưu ý: Nội dung đã được viết theo yêu cầu của bài viết và không vượt quá yêu cầu.