Sự nhân hoá của vật và hiện tượng tự nhiên trong thơ

4
(264 votes)

Trong thơ, các nhà thơ thường sử dụng những từ ngữ chỉ hoạt động và đặc điểm của con người để kể và tả về vật và hiện tượng tự nhiên. Như vậy, chúng được nhân hoá, trở nên sống động và gần gũi với chúng ta. Trong bài thơ "Chim mừng" của Hà Phong, nhà thơ đã dùng những từ ngữ như "ríu cánh vỗ", "cào cào áo xanh đỏ" để miêu tả tiếng khèn và cây khèn. Những từ ngữ này không chỉ giúp chúng ta hình dung được âm thanh và hình ảnh của cây khèn mà còn tạo ra một sự sống động và vui tươi cho nó. Như vậy, cây khèn trong bài thơ đã được nhân hoá bằng cách truyền tải đặc điểm và hoạt động của con người. Trong bài thơ "Mách tin mùa chín rô" của Quang Khải, nhà thơ đã miêu tả cảnh gạo chín trong đồng bằng cách sử dụng những từ ngữ như "giã gạo", "đung đưa" và "đến từng ngõ, từng nhà". Những từ ngữ này không chỉ tạo ra hình ảnh cho cảnh vật mà còn tạo ra một sự gắn kết giữa con người và cảnh vật. Như vậy, cảnh gạo chín đã được nhân hoá bằng cách sử dụng từ ngữ chỉ hoạt động và đặc điểm của con người. Từ những ví dụ trên, ta có thể thấy rằng trong thơ, vật và hiện tượng tự nhiên có thể được nhân hoá bằng cách sử dụng từ ngữ chỉ hoạt động và đặc điểm của con người. Điều này giúp chúng trở nên sống động và gần gũi với chúng ta, tạo ra một sự kết nối đặc biệt giữa con người và thiên nhiên.