Hình ảnh người thầy trong bài thơ "Rồi ngày mai con xuống núi" ##
Hình ảnh người thầy trong bài thơ "Rồi ngày mai con xuống núi" của nhà thơ Nguyễn Duy là một hình ảnh đẹp đẽ, ấm áp và đầy ý nghĩa. Đó là một người thầy tâm huyết, tận tụy, luôn dành trọn tình yêu thương và sự quan tâm cho học trò. Thầy được khắc họa qua những chi tiết giản dị nhưng đầy xúc động. Thầy ngồi "lặng lẽ sương khuya", "áo cổ lông không ngăn được rét rừng như chích", "chăm giáo án như chăm từng đốm than tí tách". Hình ảnh thầy giáo miệt mài, cần mẫn bên ngọn lửa hồng, chăm chút từng bài giảng, gợi lên sự hy sinh thầm lặng, lòng yêu nghề và trách nhiệm cao cả của người thầy. Thầy không chỉ là người truyền đạt kiến thức mà còn là người bạn đồng hành, là chỗ dựa tinh thần cho học trò. "Ngọn lửa ấy là mo cơm khi đói", "Là chiếc gậy con vịn đường mưa", "Là ngón tay gõ vào chốt cửa", "Phía sau kia rộng mở nụ cười". Những hình ảnh ẩn dụ đầy sáng tạo đã thể hiện vai trò quan trọng của người thầy trong cuộc đời mỗi con người. Thầy là nguồn động lực, là ánh sáng soi đường, là chỗ dựa vững chắc giúp học trò vững bước vào đời. Bài thơ khép lại bằng lời khuyên nhủ: "Chớ quên mạch đá cội nguồn". Đó là lời nhắc nhở sâu sắc về lòng biết ơn, về sự trân trọng đối với người thầy, những người đã dìu dắt, nâng đỡ chúng ta trên con đường trưởng thành.