Nỗi lòng vội vàng trong bốn câu thơ "Tôi muốn tắt nắng đi..." ##

4
(270 votes)

Bốn câu thơ "Tôi muốn tắt nắng đi..." là lời bộc bạch đầy tâm trạng của nhà thơ Xuân Diệu trước vẻ đẹp mong manh, ngắn ngủi của cuộc sống. Tác giả sử dụng những hình ảnh ẩn dụ độc đáo, thể hiện khát vọng muốn níu giữ thời gian, muốn giữ mãi vẻ đẹp của thiên nhiên và tình yêu. Câu thơ đầu tiên "Tôi muốn tắt nắng đi" là một ước muốn táo bạo, thể hiện sự tiếc nuối, sợ hãi trước sự tàn phai của sắc màu. Nắng là biểu tượng của sự sống, của thời gian trôi chảy. Tác giả muốn "tắt nắng đi" để giữ cho màu sắc của thiên nhiên không bị nhạt phai, để giữ mãi vẻ đẹp rực rỡ, tươi mới. Câu thơ thứ hai "Cho màu đừng nhạt mất" là lời khẳng định cho ước muốn ấy. "Màu" ở đây là biểu tượng cho vẻ đẹp, cho sự sống động của thiên nhiên. Tác giả sợ hãi khi nghĩ đến cảnh sắc thiên nhiên sẽ dần phai nhạt theo thời gian, nên muốn giữ mãi vẻ đẹp rực rỡ ấy. Hai câu thơ tiếp theo "Tôi muốn buộc gió lại/ Cho hương đừng bay đi" là lời khẩn cầu muốn níu giữ hương thơm của thiên nhiên. Gió là biểu tượng của sự thay đổi, của sự luân chuyển không ngừng. Tác giả muốn "buộc gió lại" để giữ cho hương thơm của hoa cỏ không bị bay đi, để giữ mãi vẻ đẹp tinh tế, quyến rũ của thiên nhiên. Bốn câu thơ "Tôi muốn tắt nắng đi..." là lời bộc bạch đầy tâm trạng của nhà thơ Xuân Diệu trước vẻ đẹp mong manh, ngắn ngủi của cuộc sống. Tác giả sử dụng những hình ảnh ẩn dụ độc đáo, thể hiện khát vọng muốn níu giữ thời gian, muốn giữ mãi vẻ đẹp của thiên nhiên và tình yêu. Nỗi lòng vội vàng ấy là nỗi lòng chung của con người trước sự hữu hạn của thời gian, trước vẻ đẹp mong manh, dễ tàn phai của cuộc sống.