Phân tích đoạn trích "Đời thừa" của Nam Cao về nghệ thuật kể chuyện
Giới thiệu: Bài viết này sẽ phân tích đoạn trích "Đời thừa" của Nam Cao, tập trung vào nghệ thuật kể chuyện thông qua việc lựa chọn điểm nhìn, rườm rà kể chuyện và giọng điệu trần thuật. Phần: ① Phương thức biểu đạt chính: Đoạn trích sử dụng phương thức trần thuật để truyền đạt nỗi buồn và tâm trạng của nhân vật "hắn". ② Tóm tắt nội dung: Nhân vật "hắn" cảm thấy buồn và chán vì không thể đạt được thành công trong văn chương và chỉ phải lo lắng về cuộc sống hàng ngày. ③ Nỗi buồn của nhân vật "hắn": Nỗi buồn của "hắn" xuất phát từ khát khao làm một cái gì đó có giá trị và nâng cao đời sống của mình, nhưng cuối cùng lại không thành công. ④ Phân tích tâm niệm về văn chương: "Hắn" cho rằng văn chương không cần những người thợ khéo tay, mà cần những người biết đào sâu, tìm tòi và sáng tạo những điều chưa có. ⑤ Lựa chọn điểm nhìn của người kể chuyện: Đoạn trích cho thấy người kể chuyện lựa chọn điểm nhìn của nhân vật "hắn" để truyền đạt nỗi buồn và tâm trạng của nhân vật. ⑥ Hiệu quả nghệ thuật của việc sử dụng nhiều câu chuyện: Việc sử dụng nhiều câu chuyện trong đoạn trích tạo ra hiệu ứng trần thuật và làm tăng tính chân thực của câu chuyện. Kết luận: Đoạn trích "Đời thừa" của Nam Cao sử dụng nghệ thuật kể chuyện thông qua việc lựa chọn điểm nhìn, rườm rà kể chuyện và giọng điệu trần thuật để truyền đạt nỗi buồn và tâm trạng của nhân vật "hắn".