Trái tim tôi run rẫy nhói đau, hồi hộp đanh như treo trên đầu sợi chi.

4
(233 votes)

Suốt đêm tôi trôi dạt trong bể khổ thời Mậu Thân. Khi tinh dậy ngoài cửa sổ trời đã tảng sáng, và lưu ảnh cuối cùng đọng trong tâm trí là cột đau thương rùng rợn ây: Hòa gục ngã giữa tráng cỏ và đẳng sau bọ xô tới, vây xúm lại, trân trùng trục, lông lá một bầy như những con đười wơ phò thở, giật giật, nặng nề hộc rông lên __ Toàn thân tôi lạnh giá nhưng mô hôi, cô họng đau rát vì mê hoảng la hét, môi rớm máu, cúc áo ngủ đứngức bị móng tay cào xoạc da. Và trái tim tôi run rẫy nhói đau, hồi hộp đanh như treo trên đầu sợi chi. Trở về sau chiên tranh, cho đến tận bây giờ phải chịu đựng hết hôi ức này đến hồi ức khác, ngày này qua ngày khác, không bao giờ quên đi những khoảnh khắc đó. Tuy nhiên, tôi đã học được bài học quý giá từ những trải nghiệm đó: không bao giờ từ bỏ hy vọng và không bao giờ bỏ cuộc trong cuộc sống. Thay vào đó, hãy tiếp tục cố gắng và tìm kiếm những khoảnh khắc hạnh phúc trong cuộc sống.