Tâm trạng của người mẹ xa con trong bài thơ "Đưa con ra đến cửa buông thôi
Bài thơ "Đưa con ra đến cửa buông thôi" của nhà thơ Hàn Mặc Tử đã thể hiện một cảm xúc sâu lắng của người mẹ khi phải xa con. Trải qua những dòng thơ ngắn nhưng đầy ý nghĩa, người đọc không khó nhận ra tâm trạng đau đớn, khó tả của người mẹ trong bài thơ. Người mẹ trong bài thơ đã phải đưa con ra cửa, buông tay để con đi, để con phải xa mình. Đây là một khoảnh khắc đau lòng, khi mà tình mẹ con bị chia cắt, khi mà người mẹ phải đối diện với sự thật rằng con sẽ phải đi trên con đường riêng của mình, không còn bên cạnh mẹ như trước nữa. Cảm giác lúc này của người mẹ không thể diễn tả bằng lời, chỉ có thể cảm nhận qua những giọt nước mắt rơi, qua những hồi tưởng về quãng thời gian sum họp bên con. Mỗi đêm, khi con đã đi xa, người mẹ lại khóc, lại nhớ về những kỷ niệm ngọt ngào, những giây phút hạnh phúc bên con. Đêm đêm, trong cô đơn, trong im lặng, người mẹ lại lai đưa thoi, lai đưa tâm hồn vào những kỷ niệm xưa, vào những yêu thương không thể nào phai mờ. Từ bài thơ này, chúng ta hiểu rõ hơn về tình yêu thương của người mẹ, về sự hy sinh, về nỗi đau khi phải xa con. Đó là một tình cảm không thể nào diễn tả hết bằng lời, mà chỉ có thể cảm nhận qua trái tim mẹ, qua những cử chỉ, hành động nhỏ nhặt hàng ngày. Đó chính là tình yêu thương mãnh liệt, vĩnh cửu của người mẹ dành cho con.