Khi âm nhạc không đủ: Vì sao chúng ta cần nói với nhau?

4
(307 votes)

<br/ > <br/ >Âm nhạc, một thứ âm nhạc thân kì của ban nhạc Secret Garden, đã mang lại cho tôi những hồi tưởng thanh bình êm ả. Tuy nhiên, nhiều lúc, âm nhạc dù du dương đến mấy vẫn không đủ cho tôi. Bởi tôi thèm một âm thanh khác - âm thanh của tiếng nói con người, âm thanh của tiếng ai đó đang gọi tên tôi. <br/ > <br/ >Có phải chúng ta đang ngày càng ít nói với nhau hơn? Chúng ta gặp nhau qua YM, tin nhǎn, chúng ta đọc blog hay những câu status trên Facebook của nhau mỗi ngày, chúng ta những tưởng đã biết hết, hiểu hết về nhau mà không cân thốt nên lời. Có phải vậy chǎng? Có phải ta cũng như loài cá heo có thể giao tiếp với nhau bằng sóng siêu âm? Tiếng nói con người dùng để làm gì nếu không phải đê thô lộ, đê giãi bày, đê xoa dịu? Nếu muốn hiểu được thì phải được lǎng nghe. Nếu muốn được lǎng nghe thì phải nói trước đã. Vậy còn ngân ngừ chi nữa, hãy nói với nhau đi. Nói với ba, với mẹ, với anh chị, với em, với bạn bè... Đừng chat, đừng email, đừng post lên Facebook, hãy chạy đến gặp nhau, hay ít nhất, hãy nhắc điện thoại lên, thậm chi để gọi nhau một tiếng "...ơi " dịu dàng! <br/ > <br/ >(Trích Tiếng người hay chỉ là tiêng chiêm bao?, Phạm Lữ Ân, Nếu biết trǎm nǎm là hữu hạn, NXB Hội nhà vǎn, 2018 tr.102-103) <br/ > <br/ >Phương thức biểu đạt chính được sử dụng trong đoạn trích là phương thức biểu đạt tự cảm, khi tác giả chia sẻ cảm giác và suy nghĩ của mình về việc con người ngày càng ít nói với nhau hơn. <br/ > <br/ >Dựa vào đoạn trích, âm thanh mà tác giả khao khát được lắng nghe hơn cả thứ âm nhạc thân kì của ban nhạc Secret Garden là âm thanh của tiếng nói con người, âm thanh của tiếng ai đó đang gọi tên tôi. <br/ > <br/ >Biện pháp tu từ được sử dụng trong câu văn "Đừng chat, đừng email, đừng post lên Facebook, hãy chạy đến gặp nhau, hay ít nhất, hãy nhắc điện thoại lên, thậm chi để gọi nhau một tiếng "...ơi " dịu dàng!" nhằm nhấn mạnh tầm quan trọng của việc giao tiếp trực tiếp và gần gũi giữa con người. <br/ > <br/ >Quan điểm, thái độ của tác giả trước hiện tượng con người ngày càng ít nói với nhau hơn là sự quan tâm và lo lắng. Tác giả cho rằng chúng ta đang ngày càng xa cách và thiếu đi sự gần gũi, giao tiếp trực tiếp. Tác giả khao khát những khoảnh khắc gần gũi và chân thực, khi chúng ta có thể nói chuyện trực tiếp với nhau, chia sẻ cảm giác và suy nghĩ, và cảm nhận được sự gần gũi và sự hiểu biết từ người khác.