Sự thay đổi biểu đạt chính trong văn bản "Nhà" và tác dụng của các biện pháp tu từ

4
(247 votes)

Trong văn bản "Nhà", chúng ta có thể nhận thấy sự thay đổi biểu đạt chính trong tâm lý của nhân vật tôi trước và sau tiếng khóc hờ mẹ của cô bé bị mất. Trước khi nghe tiếng khóc, tâm lý của nhân vật tôi đầy bi quan và tuyệt vọng. Cô bé bị mất là một sự mất mát lớn đối với nhân vật tôi và cả gia đình. Tuy nhiên, sau khi nghe tiếng khóc hờ mẹ của cô bé, tâm lý của nhân vật tôi trở nên lạc quan hơn và hy vọng trở lại. Trong văn bản này, tác giả đã sử dụng các biện pháp tu từ để thể hiện sự thay đổi biểu đạt chính của nhân vật tôi. Cụ thể, tác giả đã sử dụng các câu văn như "Nhung biết làm sao" và "Giá người ta vẫn có thể nghĩ đến mình mà chẳng thiệt đến ai?" để thể hiện tâm lý bi quan và tuyệt vọng của nhân vật tôi trước tiếng khóc hờ mẹ của cô bé. Sau đó, tác giả đã sử dụng câu văn "Ở cảnh chúng ta lúc này, hạnh phúc cũng chỉ là một cái chăn" để thể hiện sự lạc quan và hy vọng trở lại của nhân vật tôi sau khi nghe tiếng khóc. Các biện pháp tu từ này đã tạo ra tác dụng cụ thể trong văn bản. Chúng đã giúp chúng ta hiểu rõ hơn về tâm lý của nhân vật tôi và sự thay đổi trong suy nghĩ của cô sau tiếng khóc hờ mẹ của cô bé. Các biện pháp tu từ cũng đã tạo ra sự tương tác giữa nhân vật tôi và độc giả, khiến chúng ta cảm nhận được sự bi quan và lạc quan của nhân vật tôi. Về câu hỏi về việc có đồng tình với việc sử dụng lời độc thoại nội tâm trong truyện ngắn "Nhà", tôi đồng ý với việc sử dụng lời độc thoại nội tâm. Lời độc thoại nội tâm giúp chúng ta hiểu rõ hơn về tâm lý và suy nghĩ của nhân vật tôi. Nó cho phép chúng ta tiếp cận với suy nghĩ và cảm xúc của nhân vật tôi một cách trực tiếp và sâu sắc. Điều này tạo ra sự kết nối giữa nhân vật tôi và độc giả, làm cho truyện ngắn trở nên sống động và gần gũi hơn. Tuy nhiên, tôi cũng nhận thấy rằng việc sử dụng lời độc thoại nội tâm cần được sử dụng một cách cân nhắc và hợp lý. Nó không nên trở thành một phần quá lớn trong văn bản, mà chỉ nên được sử dụng khi thực sự cần thiết để thể hiện tâm lý và suy nghĩ của nhân vật tôi. Về việc so sánh và phân tích tác giả trong việc thể hiện hiện thực giữa hai truyện ngắn "Nhà" và "Mua nắng cuối", tôi nhận thấy rằng có sự tương đồng trong cách tác giả sử dụng các biện pháp tu từ để thể hiện tâm lý và suy nghĩ của nhân vật. Cả hai truyện đều sử dụng lời độc thoại nội tâm để cho phép chúng ta tiếp cận với suy nghĩ và cảm xúc của nhân vật một cách trực tiếp và sâu sắc. Điều này tạo ra sự kết nối giữa nhân vật và độc giả, làm cho cả hai truyện trở nên sống động và gần gũi hơn. Tuy nhiên, cũng có sự khác biệt trong cách tác giả sử dụng các biện pháp tu từ. Trong truyện "Nhà", tác giả sử dụng các câu văn ngắn và súc tích để thể hiện tâm lý và suy nghĩ của nhân vật. Trong khi đó, trong truyện "Mua nắng cuối", tác giả sử dụng các câu văn dài và chi tiết hơn để thể hiện tâm lý và suy nghĩ của nhân vật. Điều này tạo ra sự khác biệt trong cách chúng ta tiếp cận với suy nghĩ và cảm xúc của nhân vật trong hai truyện. Tóm lại, sự thay đổi biểu đạt chính trong văn bản "Nhà" được thể hiện qua sự thay đổi trong tâm lý của nhân vật tôi trước và sau tiếng khóc hờ mẹ của cô bé. Các biện pháp tu từ đã được sử dụng để thể hiện sự thay đổi này và tạo ra tác dụng cụ thể trong văn bản. Sử dụng lời độc thoại nội tâm trong truyện ngắn "Nhà" là hợp lý và tạo ra sự kết nối giữa nhân vật và độc giả. So sánh với truyện "Mua nắng cuối", chúng ta có thể thấy sự tương đồng và khác biệt trong cách tác giả sử dụng các biện pháp tu từ để thể hiện tâm lý và suy nghĩ của nhân vật.