Tích bài thơ "Báo kính cảnh giới" của Nguyễn Trãi
Bài thơ "Báo kính cảnh giới" của Nguyễn Trãi là một tác phẩm văn học nổi tiếng trong văn học Việt Nam. Bài thơ này được viết vào thời kỳ Trung Hoa, khi đất nước đang trải qua những biến động chính trị và xã hội. Trong bài thơ, Nguyễn Trãi đã sử dụng những hình ảnh tượng trưng và ngôn ngữ tinh tế để diễn đạt tình cảm và suy nghĩ của mình về cuộc sống và xã hội. Đầu tiên, bài thơ mô tả về cảnh đời thường của người dân, như hóng mát thuở ngày trường, hoè lục đùn đùn tán rợp trương. Những hình ảnh này cho chúng ta thấy sự bình dị và tươi vui của cuộc sống hàng ngày. Thạch lựu hiên phun thức đỏ và hồng liên trì tịn mùi hương là những hình ảnh tượng trưng cho sự phồn thịnh và thịnh vượng. Tiếp theo, bài thơ còn mô tả về cuộc sống của ngư dân và những người giàu có. Lao xao chợ cá làng ngư phủ và dắng dỏi cầm ve lầu tịch dương là những hình ảnh tượng trưng cho sự sôi động và giàu có. Điều này cho thấy sự đa dạng và phong phú của cuộc sống xã hội. Cuối cùng, bài thơ kết thúc bằng câu "Lẽ có Ngu cầm đàn một tiếng, dân giàu đủ khắp đòi phương". Đây là một câu châm ngôn mang ý nghĩa sâu sắc về sự phát triển và thịnh vượng của đất nước. Ngu cầm đàn là biểu tượng cho sự văn minh và nghệ thuật, trong khi dân giàu đủ khắp đòi phương cho thấy sự phát triển và thịnh vượng của đất nước. Tóm lại, bài thơ "Báo kính cảnh giới" của Nguyễn Trãi là một tác phẩm văn học đặc sắc, diễn đạt tinh tế về cuộc sống và xã hội. Bài thơ này không chỉ mang ý nghĩa văn học mà còn là một tấm gương cho sự phát triển và thịnh vượng của đất nước.