Lời kể của Dũng: Một kỷ niệm sâu sắc về tình thương
<br/ >Giờ trả bài tập làm văn luôn là giờ sôi động nhất vì thầy giáo thường đọc cho cả lớp nghe hai bài, bài được điểm cao nhất và bài có điểm thấp nhất. Tất nhiên, bài cao điểm được những tràng pháo tay và bài điểm thấp là những trận cười, chưa kể sau đó còn hình thành nên nhiều giai thoại từ những câu mà thầy giáo nhận xét là "què, cụt,thiếu sức thuyết phục ...". Và giai thoại này đôi khi còn lan truyền ra cả các lớp khác khiển tác giả của nó chi còn cách là lấy cả hai tay mà che mặt lại. Vào giờ này, cả lớp đứa nào cũng hồi hộp đến thót tim khi xấp bài trên tay thầy giáo đã vơi nhiều rồi mà bài của mình còn chưa thấy đâu. <br/ > <br/ >Hôm nay, như thường lệ, thầy giáo mở cặp lấy xấp bài ra là cả lớp nhấp nhóm. Với đề ra: "Hãy kể lại một ki niệm sâu sắc của em", thầy giáo đã nói rằng lớp có bốn mươi học sinh thì chắc chắn sẽ có bốn mươi ki niệm khác nhau, không như khi chứng minh trích đọan nào đó bị thầy chê đơn điệu chủng tôi thường chống chế: "Thầy ơi, học cùng nhau thì làm sao mà dân chứng không trùng lặp nhau được." <br/ > <br/ >Khác thường, là thầy đưa xấp bài cho lớp trưởng, chi giữ lại một bài. Chi một! Đứa nào cũng nhón người nghền cổ cho cao lên một chút đề có nhìn cho ra tên của ai và được mấy điểm nhưng không được. Bài hay nhất? Dở nhất? <br/ > <br/ >Chúng tôi nhìn theo tay của lớp trưởng cho đến khi bài cuối cùng được phát ra. Chi mình Dũng là chưa có.Không hẹn mà cả lớp đều ngạc nhiên nhìn về phía Dũng, tác giá bài vǎn trên tay thầy. <br/ > <br/ >Tránh cái nhìn của cả lớp, Dũng ngoảnh ra cửa sổ. Không thấy mặt Dũng nhưng có thể thấy rõ hai vành tai và cổ của Dũng đỏ ửng. <br/ > <br/ >Dũng là học sinh trường huyện mới chuyển về lớp tôi được hai tháng nay. Không có gì nổi trội, nơi Dũng cái gì