Tâm Trạng Người Con Trong Bài Thơ "Trông Ra Bờ Ruộng" Của Hữu Thỉnh ##
Bài thơ "Trông Ra Bờ Ruộng" của Hữu Thỉnh là một bức tranh đẹp về tình cảm gia đình, đặc biệt là tình cảm của người con dành cho cha mẹ. Qua những câu thơ giản dị, nhà thơ đã khắc họa thành công tâm trạng của người con khi chứng kiến cảnh cha mẹ già yếu, lam lũ, từ đó thể hiện lòng biết ơn và sự kính trọng sâu sắc. Thứ nhất, tâm trạng của người con được thể hiện qua sự quan sát tinh tế và đầy cảm xúc. Hình ảnh "Cha mẹ già yếu/ Nắng sớm chiều tà/ Lưng còng xuống/ Gánh nặng thêm ra" đã khắc họa rõ nét sự già nua, sức khỏe yếu ớt của cha mẹ. Từ "còng" và "nặng" gợi lên một nỗi buồn man mác, một sự thương cảm sâu sắc của người con. Thứ hai, người con cảm nhận được sự vất vả, lam lũ của cha mẹ qua những công việc đồng áng. Hình ảnh "Cày ruộng, cuốc đất/ Mồ hôi nhễ nhại/ Lúa xanh tốt/ Bông trắng bay" cho thấy một cuộc sống lao động vất vả, gian nan. Từ "nhễ nhại" và "bay" gợi lên sự vất vả, mệt nhọc của cha mẹ, đồng thời cũng thể hiện sự hy sinh thầm lặng của họ. Thứ ba, người con tràn đầy lòng biết ơn và kính trọng đối với cha mẹ. Câu thơ "Con thương cha mẹ/ Như dòng sông thương biển/ Như trời xanh thương đất" thể hiện một tình cảm sâu nặng, một sự biết ơn vô bờ bến. So sánh cha mẹ với dòng sông, biển cả, trời xanh, đất, nhà thơ đã nâng tầm giá trị của cha mẹ lên tầm vóc vĩ đại, bất diệt. Cuối cùng, bài thơ khép lại bằng lời khẳng định về tình cảm của người con: "Con sẽ nhớ mãi/ Những tháng ngày xưa/ Cha mẹ già yếu/ Con sẽ chăm sóc". Lời khẳng định này thể hiện quyết tâm của người con sẽ luôn ở bên cạnh, chăm sóc cha mẹ khi tuổi già sức yếu. Tóm lại, bài thơ "Trông Ra Bờ Ruộng" của Hữu Thỉnh đã thể hiện thành công tâm trạng của người con khi chứng kiến cảnh cha mẹ già yếu, lam lũ. Qua đó, nhà thơ đã ca ngợi tình cảm gia đình thiêng liêng, cao đẹp, đồng thời khơi gợi trong mỗi người lòng biết ơn và kính trọng đối với cha mẹ.