Nghệ thuật tự sự trong truyện ngắn "Nghèo" của Nam Cao

4
(352 votes)

Trong đoạn trích "Nghèo" của Nam Cao, nghệ thuật tự sự được thể hiện qua cách xây dựng nhân vật và tình huống, tạo nên một bức tranh sinh động và cảm xúc về cuộc sống nghèo khổ của gia đình anh chị Chuột. Trước hết, Nam Cao đã xây dựng nhân vật anh chị Chuột một cách chân thực và sâu sắc. Anh chị Chuột không chỉ là những người nghèo khổ mà còn là những con người đầy tình cảm và trách nhiệm với gia đình. Họ phải vay tiền của bà Huyện để mua gạo và thuốc cho chồng ốm nặng, thể hiện sự hy sinh và lòng dũng cảm trong cuộc sống. Tiếp theo, Nam Cao đã sử dụng tình huống để tạo ra những hình ảnh sinh động và cảm xúc. Khi anh chị Chuột phải nấu cảm và vờ bảo là chè để dỗ hai con ăn cho đỡ đói, hình ảnh này không chỉ thể hiện sự khéo léo và sáng tạo của họ mà còn tạo ra một không khí ấm áp và đáng nhớ. Cuối cùng, Nam Cao đã sử dụng ngôn ngữ giản dị nhưng đầy sức gợi, tạo nên một bức tranh sinh động và cảm xúc về cuộc sống nghèo khổ của gia đình anh chị Chuột. Những câu nói như "Bám bà, bu con đi vắng" hay "Đi vắng! Đi vắng mãi! Mày về bảo con mẹ mày nội? Ngày mai không trả tiền tao thì tao đào mà lên đấy. Cái giống chi biết ăn không" không chỉ thể hiện sự nghèo khổ mà còn tạo ra một không khí u ám và đầy áp lực. Tóm lại, nghệ thuật tự sự trong truyện ngắn "Nghèo" của Nam Cao được thể hiện qua cách xây dựng nhân vật, tình huống và ngôn ngữ, tạo nên một bức tranh sinh động và cảm xúc về cuộc sống nghèo khổ của gia đình anh chị Chuột.