Cô hiệu phó Nguyễn Thị Phương trong mắt họ sinh chúng tôi: Một người thầy, một người bạn ##
"Cô Phương, cô Phương..." - tiếng gọi thân thương vang lên mỗi khi chúng tôi gặp cô trong hành lang, trong lớp học, hay thậm chí là ngoài sân trường. Cô hiệu phó Nguyễn Thị Phương, một người phụ nữ với nụ cười hiền hậu và ánh mắt ấm áp, luôn để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng mỗi học sinh chúng tôi. Có người nói cô nghiêm khắc, bởi những lời nhắc nhở, những bài kiểm tra bất ngờ, những buổi sinh hoạt lớp đầy kỷ luật. Nhưng chính sự nghiêm khắc ấy lại là động lực để chúng tôi cố gắng, nỗ lực hơn trong học tập. Cô luôn muốn chúng tôi trở thành những người học sinh ưu tú, những công dân có ích cho xã hội. Bên cạnh sự nghiêm khắc, cô Phương còn là một người thầy đầy tâm huyết, luôn dành sự quan tâm, chia sẻ và động viên cho học sinh. Những lời khuyên nhủ, những câu chuyện đời thường, những bài học về đạo đức, về lối sống mà cô truyền đạt đã giúp chúng tôi trưởng thành hơn, tự tin hơn trong cuộc sống. Có những lúc chúng tôi gặp khó khăn, cô Phương luôn là người ở bên cạnh, lắng nghe, chia sẻ và giúp đỡ chúng tôi vượt qua. Cô như một người mẹ hiền, luôn dõi theo từng bước đi của chúng tôi, động viên chúng tôi vững bước trên con đường đời. "Cô Phương, cô Phương..." - tiếng gọi ấy không chỉ là sự kính trọng, mà còn là tình cảm yêu mến, biết ơn của chúng tôi dành cho cô. Cô không chỉ là một người thầy, mà còn là một người bạn, một người đồng hành đáng quý trên hành trình trưởng thành của chúng tôi. Suy nghĩ: Sự nghiêm khắc và tình yêu thương của cô Phương đã tạo nên một hình ảnh đẹp đẽ, một tấm gương sáng cho chúng tôi noi theo. Cô là một người thầy, một người bạn, một người mẹ hiền, luôn ở bên cạnh, động viên và giúp đỡ chúng tôi trên con đường đời.