Trốn tiết… và bài học nhớ đời

4
(302 votes)

Buổi chiều hôm ấy, tiết Toán. Gió ngoài cửa sổ thổi mạnh, cuốn theo những chiếc lá vàng rơi xào xạc. Cả lớp đang vật lộn với những con số, công thức khô khan, riêng tôi lại bị cuốn hút bởi khung cảnh ngoài kia. Ý nghĩ trốn tiết chợt lóe lên. Lan, bạn thân tôi, cũng đang nhìn ra cửa sổ với vẻ mặt chán nản. Chỉ cần một cái nhìn, chúng tôi đã hiểu nhau. Chúng tôi lẻn ra khỏi lớp, lòng thầm thì sung sướng. Trường học vắng vẻ, chỉ có tiếng gió và tiếng chim hót. Chúng tôi tìm đến khu vườn nhỏ phía sau trường, nơi có những gốc cây cổ thụ rợp bóng mát. Chúng tôi ngồi xuống, thả hồn theo những áng mây trôi bồng bềnh. Chúng tôi nói chuyện, cười đùa, quên hết những bài toán khó nhằn. Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang. Thầy giáo chủ nhiệm bất ngờ xuất hiện. Khuôn mặt thầy nghiêm nghị, ánh mắt đầy thất vọng. Chúng tôi bị bắt quả tang. Lúc đó, tôi cảm thấy xấu hổ vô cùng. Thầy không mắng mỏ, cũng không phạt nặng. Thầy chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở chúng tôi về trách nhiệm học tập, về sự nghiêm túc trong việc học. Thầy nói về những cơ hội mà chúng tôi đang có, và sự lãng phí nếu chúng tôi không biết trân trọng. Lời thầy như một bài học sâu sắc, khắc ghi mãi trong lòng tôi. Từ đó, tôi không bao giờ trốn tiết nữa. Kỷ niệm trốn tiết ấy không chỉ là một kỷ niệm vui, mà còn là một bài học quý giá về sự nghiêm túc và trách nhiệm. Tôi hiểu rằng, thời gian học tập là vô cùng quý báu, và chúng ta cần phải biết trân trọng từng phút giây để đạt được ước mơ của mình. Sự thất vọng trong ánh mắt thầy ngày hôm ấy vẫn còn in đậm trong tâm trí tôi, nhắc nhở tôi luôn cố gắng học tập chăm chỉ hơn.