Tình yêu thiên nhiên trong bài thơ "Khi Mùa Thu Sáng
Bài thơ "Khi Mùa Thu Sáng" của Trần Đăng Khoa là một tác phẩm thể hiện tình yêu thiên nhiên qua những hình ảnh sinh động và cảm xúc chân thật. Bài thơ mô tả vẻ đẹp của mùa thu với những chi tiết như mặt trời lặn xuống bờ ao, ngọn khói xanh lên lúng liếng, và vườn sau gió chẳng đuổi nhau. Những hình ảnh này không chỉ tạo nên một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp mà còn thể hiện sự gắn bó và yêu thương của con người với thiên nhiên. Tình yêu thiên nhiên trong bài thơ được thể hiện qua cách tác giả mô tả sự yên bình và thanh tịnh của thiên nhiên trong mùa thu. Những hình ảnh như "lá vẫn bay vàng sân giếng" và "làn sương lam mỏng rung rinh" tạo nên một không gian yên bình, thanh tịnh và đầy màu sắc. Tác giả cũng thể hiện tình yêu thiên nhiên qua những hoạt động hàng ngày của người dân trong làng, như "nhỏ cưỡi trâu về ngõ" và "tự mình làm nên bức tranh". Những hoạt động này không chỉ thể hiện sự gắn bó của người dân với thiên nhiên mà còn thể hiện tình yêu và sự tôn trọng của họ đối với thiên nhiên. Bài thơ cũng thể hiện tình yêu thiên nhiên qua những cảm xúc và suy nghĩ của tác giả. Tác giả nhớ lại những kỷ niệm đẹp trong mùa thu và cảm thấy nhớ thương ông Nguyễn Khuyến, một nhà thơ nổi tiếng của Việt Nam. Những kỷ niệm và cảm xúc này thể hiện tình yêu và sự gắn bó của tác giả với thiên nhiên và những người đã gắn bó với thiên nhiên trong cuộc đời mình. Tóm lại, bài thơ "Khi Mùa Thu Sáng" của Trần Đăng Khoa thể hiện tình yêu thiên nhiên qua những hình ảnh sinh động, cảm xúc chân thật và những hoạt động hàng ngày của người dân. Tác giả sử dụng những hình ảnh này để thể hiện sự gắn bó và yêu thương của con người với thiên nhiên, và thể hiện tình yêu và sự tôn trọng của họ đối với thiên nhiên.