Tác dụng của biện pháp tu từ nhân hoá trong đoạn thơ "Con đường dưới chân tôi rạn nút

4
(212 votes)

Trong đoạn trích "Con đường dưới chân tôi rạn nút" của tác giả Xuân Quỳnh, biện pháp tu từ nhân hoá đã được sử dụng để tạo ra hiệu ứng mạnh mẽ và thể hiện sự khô cằn và thiếu nước của vùng đất mà tác giả sống. Đầu tiên, qua việc nhân hoá cho cây lúa, tác giả đã thể hiện sự khô cằn và thiếu nước của vùng đất. Từ "cây lúa nuôi tôi tù trúng nước" đã tạo ra hình ảnh cây lúa đang chịu đựng sự khô cằn và không có đủ nước để phát triển. Điều này cho thấy tác giả đang miêu tả một vùng đất khắc nghiệt và khó khăn. Tiếp theo, biện pháp tu từ nhân hoá cũng được sử dụng để thể hiện sự đau khổ và khát vọng sống của nhân vật. Cụm từ "dào bằng nỗi đau của con đường rạn nút" cho thấy nhân vật đang phải vật lộn với sự khó khăn và đau khổ của cuộc sống. Từ "bằng sự trà cây lúa nuôi mình" và "bằng màu xanh đời được hồi sinh" cũng thể hiện sự khát vọng sống và hy vọng của nhân vật trong một môi trường khắc nghiệt. Ngoài ra, biện pháp tu từ nhân hoá còn được sử dụng để tạo ra sự tương phản giữa sự khô cằn và thiếu nước của vùng đất và sự sống động của cây lúa. Từ "bằng lời trách cây dúa gai thiếu nước" cho thấy sự tương phản giữa sự khô cằn của vùng đất và sự sống động của cây lúa. Điều này tạo ra một hình ảnh mạnh mẽ và gợi lên sự đối lập giữa sự khắc nghiệt và sự sống. Hai câu thơ cuối cùng "Trận mưa này mưa tù lòng đất, Trận mưa này, mưa của chúng tôi" gợi lên sự suy nghĩ về sự hy vọng và khát vọng sống của nhân vật. Dù vùng đất khắc nghiệt và khó khăn, nhân vật vẫn không ngừng hy vọng và khao khát một cuộc sống tốt đẹp hơn. Tóm lại, biện pháp tu từ nhân hoá đã được sử dụng một cách tinh tế trong đoạn trích "Con đường dưới chân tôi rạn nút" để thể hiện sự khô cằn và thiếu nước của vùng đất, sự đau khổ và khát vọng sống của nhân vật, cũng như tạo ra sự tương phản giữa sự khắc nghiệt và sự sống.