Tự do và sự thay đổi trong bài thơ Ông Đồ của Vũ Đình Liên** **
** Bài thơ "Ông Đồ" của Vũ Đình Liên là một tác phẩm tình cảm và đầy suy ngẫm về sự thay đổi và tự do. Mỗi năm, khi hoa đào nở, người ta lại thấy ông Đồ già ngồi bên bờ sông, chờ đợi những người thuê viết. Những người này đến với ông để nhờ viết lên giấy đỏ những lời khen ngợi tài năng và sự thành công của họ. Họ viết hoa tay, thảo chữ nét, như phượng múa rồng bay, thể hiện sự tự do và tài năng của mình. Tuy nhiên, mỗi năm, những người thuê viết lại vắng mặt. Giấy đỏ buồn không thắm, mực đọng trong nghiên sầu. Ông Đồ vẫn ngồi đấy, qua đường không ai hay. Lá vàng rơi trên giấy, ngoài trời mưa bụi bay. Năm nay, hoa đào lại nở, nhưng ông Đồ không thấy những người muôn năm cũ. Họ đã biến mất, và chỉ còn lại sự tĩnh lặng và cô đơn của ông. Bài thơ này phản ánh sự thay đổi và sự tự do trong cuộc sống. Ông Đồ, người đã dành cả đời mình để chờ đợi những người thuê viết, nhưng giờ đây, họ đã biến mất. Điều này có thể là biểu tượng cho sự thay đổi và sự tự do trong cuộc sống. Những người đã từng tự do và tài năng giờ đây đã biến mất, và chỉ còn lại sự tĩnh lặng và cô đơn của ông. Bài thơ cũng thể hiện sự tự do và tài năng của những người đã từng thuê ông Đồ viết. Họ đã tự do thể hiện tài năng của mình, và họ đã sử dụng sự tự do này để thành công. Tuy nhiên, sự tự do và tài năng của họ đã biến mất, và chỉ còn lại sự tĩnh lặng và cô đơn của ông. Tóm lại, bài thơ "Ông Đồ" của Vũ Đình Liên là một tác phẩm tình cảm và đầy suy ngẫm về sự thay đổi và tự do. Bài thơ này phản ánh sự thay đổi và sự tự do trong cuộc sống, và nó thể hiện sự tự do và tài năng của những người đã từng thuê ông Đồ viết.