Tình yêu vô bờ bến trong truyện "Tặng một vầng trăng sáng
Trong truyện ngắn "Tặng một vầng trăng sáng" của tác giả Vũ Công Hoan, chúng ta được chứng kiến một tình yêu vô bờ bến và thiêng liêng giữa Thiền sư và kẻ cắp. Bối cảnh của câu chuyện diễn ra trong một buổi tối lạnh giá, khi Thiền sư đang đi dạo trong rừng dưới ánh trăng vằng vặc. Tại đây, ngài đột nhiên ngộ ra trí tuệ của mình và trở về nhà chỉ để phát hiện ra nhà tranh của mình bị kẻ cắp lục lọi. Khi gặp Thiền sư, kẻ cắp ban đầu rất kinh ngạc và bối rối. Tuy nhiên, Thiền sư không hề tỏ ra thương cảm, mà lại yêu cầu kẻ cắp mang theo chiếc áo của mình. Ngay lập tức, Thiền sư khoác chiếc áo lên người kẻ cắp và nói rằng đêm lạnh, cậu hãy mang theo chiếc áo này. Kẻ cắp lúng túng không biết làm thế nào, cúi đầu chuồn thẳng và rời đi. Nhìn theo bóng kẻ cắp đi dưới ánh trăng vằng vặc, Thiền sư thốt lên: "Hỡi con người đáng thương kia, ta chỉ mong được tặng cậu một vầng trăng sáng." Sau khi tiễn kẻ cắp, Thiền sư đi vào nhà tranh để trần ngồi thiền. Hôm sau, dưới sự vuốt ve dịu dàng, ấm áp của ánh trăng, Thiền sư mở mắt ra và nhìn thấy chiếc áo ngoài của mình đã được gấp gọn gàng, tử tế, đặt ở cửa. Vô cùng vui sướng, Thiền sư lầm bẩm nói: "Cuối cùng ta đã tặng cậu ấy một vầng trăng sáng." Tình yêu vô bờ bến trong truyện "Tặng một vầng trăng sáng" không chỉ thể hiện qua việc Thiền sư muốn tặng chiếc áo của mình cho kẻ cắp, mà còn qua việc ngài mong muốn tặng một vầng trăng sáng cho người đó. Điều này cho thấy tình yêu và lòng nhân ái của Thiền sư không chỉ dành cắp mà còn dành cho tất cả mọi người trong cuộc sống. Tình yêu này không chỉ đơn thuần là sự quan tâm, mà còn là sự hy sinh và lòng trắc ẩn.