Vẻ đẹp của dòng sông Đà trong đoạn trích "Người lái đò sông Đà" của Nguyễn Tuân
<br/ > <br/ >Trong đoạn trích "Người lái đò sông Đà" của Nguyễn Tuân, tác giả đã mô tả vẻ đẹp của dòng sông Đà một cách tinh tế và sâu sắc. Qua những từ ngữ và hình ảnh sống động, tác giả đã khắc họa được sự hùng vĩ và thanh bình của con sông này. <br/ > <br/ >Đầu tiên, tác giả miêu tả sự hùng vĩ của dòng sông Đà thông qua việc so sánh nó với một con rồng. Từ "thuyền trôi trên sông Đà như một con rồng" cho thấy sự mạnh mẽ và uy nghi của sông. Hình ảnh này không chỉ tạo ra một cảm giác kích thích mà còn thể hiện sự tôn trọng và sùng kính của tác giả đối với thiên nhiên. <br/ > <br/ >Ngoài ra, tác giả cũng nhấn mạnh sự thanh bình và yên tĩnh của dòng sông Đà. Từ "dòng sông Đà êm đềm như một dải lụa xanh" cho thấy sự tĩnh lặng và sự yên bình của sông. Tác giả đã sử dụng hình ảnh một dải lụa xanh để tạo ra một cảm giác mềm mại và êm dịu khi nhìn vào dòng sông. Điều này cho thấy tác giả không chỉ quan tâm đến vẻ đẹp ngoại hình của sông mà còn đặt nặng vào cảm xúc và trạng thái tâm lý của người đọc. <br/ > <br/ >Cuối cùng, tác giả còn sử dụng hình ảnh của "dây cổ điển" để tạo ra một cảm giác cổ kính và lịch sử cho dòng sông Đà. Từ "thắt mình dây cổ điển trên dòng trên" cho thấy sự liên kết giữa sông và quá khứ. Tác giả muốn nhấn mạnh rằng dòng sông Đà không chỉ là một phần của hiện tại mà còn mang trong mình một phần của quá khứ và di sản văn hóa. <br/ > <br/ >Tóm lại, qua đoạn trích "Người lái đò sông Đà", Nguyễn Tuân đã thành công trong việc phác họa vẻ đẹp của dòng sông Đà. Từ sự hùng vĩ đến sự thanh bình và sự kết nối với quá khứ, tác giả đã tạo ra một bức tranh tuyệt đẹp về dòng sông này. Điều này cho thấy sự tài năng và sự nhạy bén của Nguyễn Tuân trong việc sử dụng ngôn ngữ và hình ảnh để truyền tải cảm xúc và ý nghĩa của một địa điểm tự nhiên.