Hà Nội - Mẹ đẻ của cây liều xưa
Trong đoạn trích "Một thân cây một tàng là một bông hoa", tác giả Hoàng Phủ Ngọc Tường đã sử dụng hình ảnh cây liều xưa để so sánh với những kỷ niệm tuổi thơ của anh. Cây liều xưa được miêu tả như một bóng người Hy Lạp có nỗi trầm tư mơ mộng nghìn năm, thể hiện sự bền vững và kiên định của những kỷ niệm tuổi thơ. Hình ảnh cây liều xưa được sử dụng để so sánh với những kỷ niệm tuổi thơ của anh, thể hiện sự bền vững và kiên định của những kỷ niệm đó. Cây liều xưa vẫn đứng vững bên hồ, như một biểu tượng cho những kỷ niệm tuổi thơ không bị lãng quên. Việc sử dụng hình thức lời tâm sự của anh với em trong đoạn trích giúp tạo sự kết nối và gần gũi giữa nhân vật và người đọc. Anh chia sẻ những cảm xúc và suy nghĩ của mình, tạo sự đồng cảm và thấu hiểu cho người đọc. Nhân vật trữ tình anh trong đoạn trích thể hiện sự vận động cảm xúc của mình qua việc nhớ lại những kỷ niệm tuổi thơ và những nỗi niềm trong lòng. Anh nhớ lại những ngày rất vôi ở Hà Nội, những nơi anh lớn lên và những kỷ niệm đẹp. Tâm trạng của nhân vật trữ tình anh khi ở giữa lòng Hà Nội chiều nay là yên tĩnh và bình yên. Anh cảm nhận được sự yên bình và thanh tịnh trong lòng mình, như thể anh đã tìm thấy sự kết nối với những kỷ niệm tuổi thơ và những nỗi niềm trong lòng. Hà Nội được miêu tả qua cảm nhận của nhân vật trữ tình anh như một nơi gắn kết giữa quá khứ và hiện tại. Cây liều xưa và những kỷ niệm tuổi thơ của anh thể hiện sự bền vững và kiên định của những kỷ niệm đó. Hà Nội là một nơi gắn kết giữa quá khứ và hiện tại, nơi những kỷ niệm tuổi thơ và những nỗi niềm trong lòng được lưu giữ và truyền lại.