Phân tích nhân vật "tôi" trong câu chuyện "Người ăn xin" để làm rõ ý kiến của nhà văn Nguyễn Minh Châu

4
(297 votes)

Trong câu chuyện "Người ăn xin", nhà văn Nguyễn Minh Châu đã đưa ra quan điểm rằng "Nhà văn phải là người đi tìm những hạt ngọc ẩn giấu trong bề sâu tâm hồn của con người". Để làm rõ ý kiến này, chúng ta cần phân tích nhân vật "tôi" trong câu chuyện. Nhân vật "tôi" trong câu chuyện là một người đi trên phố và bị đối diện với một người ăn xin già lọm khọm. Mô tả về người ăn xin già cảm xúc đau khổ và cảnh nghèo đói đã gặm nát con người đau khổ kia thành xâu xí biết nhường nào. Tuy nhiên, người ăn xin vẫn đợi "tôi" và tay vẫn chia ra, run lẩy bẩy. Trong tình huống này, "tôi" không có gì để cho người ăn xin và cảm thấy vô cùng bất lực. Tuy nhiên, "tôi" nắm chặt lấy bàn tay run rẩy của người ăn xin và nói: "Ông đừng giận cháu, cháu không có gì để cho ông cả". Điều này cho thấy sự nhân ái và lòng nhân đạo của nhân vật "tôi" dù không có tài sản hay tiền bạc để giúp đỡ người ăn xin. Cuối cùng, người ăn xin nhìn "tôi" chằm chằm bằng đôi mắt ướt đẫm và nở nụ cười. Ông ta nói: "Cháu ơi, cảm ơn cháu! Như vậy là cháu đã cho lão rồi". Khi đó, "tôi" hiểu rằng không chỉ người ăn xin đã nhận được chút gì từ "tôi", mà cả "tôi" cũng đã nhận được một điều gì đó từ người ăn xin. Điều này cho thấy rằng nhân vật "tôi" đã tìm thấy một hạt ngọc ẩn giấu trong bề sâu tâm hồn của mình, đó là lòng nhân đạo và khả năng chia sẻ mà không cần có tài sản vật chất. Từ câu chuyện "Người ăn xin", chúng ta có thể thấy rằng nhà văn Nguyễn Minh Châu đã đúc kết một cách tinh tế về vai trò của nhà văn trong việc khám phá và tái hiện những khía cạnh tinh tế và sâu sắc của con người. Nhân vật "tôi" trong câu chuyện là một ví dụ điển hình cho việc tìm kiếm những hạt ngọc ẩn giấu trong bề sâu tâm hồn của con người, mà không nhất thiết phải dựa vào tài sản vật chất.