Tầm quan trọng của kiến thức và bản lĩnh trong quá trình học tập và làm việc
Trong quá trình học tập, làm việc và cuộc sống hàng ngày, chúng ta thường gặp phải tình trạng thay đổi ý kiến và cảm thấy mọi ý kiến đều đúng khi không sở hữu đủ kiến thức và bản lĩnh vững vàng. Một ví dụ điển hình cho tình trạng này là nhân vật anh thợ mộc trong truyện ngụ ngôn "Đẽo cày giữa đường". Ban đầu, anh thợ mộc được miêu tả là một người có ý chí lớn và ham muốn làm giàu. Tuy nhiên, ý chí lớn của anh ta không tương xứng với mức độ hiểu biết. Thiếu kiến thức đã khiến anh thợ mộc thay đổi hành động liên tục. Khi ông cụ góp ý về cách đẽo cày, anh ta ngay lập tức nghe theo và sản xuất ra nhiều sản phẩm nhưng không có ai mua. Tình trạng này lặp lại qua nhiều lần, khiến anh ta nghe theo mọi ý kiến và kết quả là vốn liếng của anh đi tong cùng đống gỗ vụn. Nếu trước khi bắt tay vào thực hiện, anh ta nghiên cứu kỹ những yêu cầu cần đạt cho sản phẩm và khảo sát thực tế khu vực, anh ta sẽ bảo vệ được chính kiến của mình và không trở nên biến thành người khiến người khác buồn cười. Không chỉ là thiếu hiểu biết, anh thợ mộc còn thiếu bản lĩnh. Khi làm việc ở nơi công cộng, ai nhìn thấy đều có ý kiến, và anh ta nghe theo mọi ý kiến một cách đương nhiên. Dù có ý kiến tốt và xấu, anh ta đều không đủ bản lĩnh để phản bác những điều sai và nghe theo mọi ý kiến. Do đó, anh ta nhận lại kết quả đắt đỏ. Hành động đẽo cày không sai, và việc lắng nghe ý kiến từ người khác là tích cực. Tuy nhiên, anh ta đã nghe theo quá mức, không có bản lĩnh, và điều này dẫn đến hậu quả không lường trước được. Qua nhân vật anh thợ mộc, truyện ngụ ngôn đã phác họa đặc điểm của một kiểu người trong xã hội: thiếu hiểu biết và thiếu bản lĩnh, dễ thay đổi chính kiến và không đạt được kết quả như mong đợi. Từ câu chuyện này, chúng ta cần lắng nghe ý kiến của người khác nhưng phải biết cân nhắc, lựa chọn ý kiến phù hợp và kết hợp giữa ý kiến của mình và lời góp ý để đạt được kết quả tích cực. Trong tập thể, ý kiến cá nhân quan trọng nhưng cần được đánh giá và xem xét kỹ lưỡng để không trở thành người khiến người khác buồn cười.