Tâm trạng nhan vạt trừ tinh trong bài thơ "Trở về quê cũ" của Nguyễn Bính
Trong bài thơ "Trở về quê cũ" của Nguyễn Bính, tác giả đã sử dụng ngôn ngữ thơ để diễn tả tâm trạng nhan vạt trừ tinh khi trở về quê hương sau mười năm xa cách. Bài thơ được viết năm 1957, trong bối cảnh chiến tranh đang diễn ra, và thể hiện nỗi nhớ quê hương, sự trân trọng và niềm tự hào về đất nước. Đoạn thơ đầu tiên mở đầu bằng hình ảnh "Đi đã mười năm mới trở về", thể hiện sự xa cách kéo dài của tác giả với quê hương. Tâm tình tràn ngập bước đường quê, nghe sao nao nức như hồi trẻ, niu áo theo cha buổi hội hè! Hình ảnh này không chỉ thể hiện nỗi nhớ mà còn gợi lên ký ức tuổi thơ, sự gắn bó với gia đình và quê hương. Dãy núi Trang Nghiêm đứng chống trời, mười năm núi vân đợi chờ tôi, sườn cao rêu phủ xanh đồn giặc. Những hình ảnh này không chỉ thể hiện vẻ đẹp của quê hương mà còn chứa đựng sự tự hào dân tộc, lòng yêu nước và niềm tin vào sự nghiệp cách mạng. Ruộng vỡ đường cày, ngõ trải rơm, phải đây Vǎn Miểu lối vào thôn? Đi lâu quên cả màu hoa đại, quên cả mùi hương gạo tám thơm! Những hình ảnh này thể hiện sự thay đổi của quê hương trong thời gian xa cách, nhưng cũng chứa đựng niềm tự hào và khát khao được trở về, được gắn bó với đất nước. Tóm lại, bài thơ "Trở về quê cũ" của Nguyễn Bính đã sử dụng ngôn ngữ thơ để diễn tả tâm trạng nhan vạt trừ tinh khi trở về quê hương. Bài thơ không chỉ thể hiện nỗi nhớ quê hương, sự trân trọng và niềm tự hào về đất nước, mà còn chứa đựng sự tự hào dân tộc, lòng yêu nước và niềm tin vào sự nghiệp cách mạng.