Sự Đối Lập Giữa Im Lặng và Âm Thanh Trong Bài Thơ "Cành Khuya

4
(169 votes)

Tranh luận về sự đối lập giữa im lặng và âm thanh trong bài thơ "Cành Khuya" của Bác Hồ năm 1947. Trong bài thơ, mô tả về cảnh vật yên bình của đêm khuya với sự im lặng của núi rừng, chim muông và cây cối im lim không động. Tuy nhiên, trên nền im lặng ấy, tiếng suối vọng vang như một tiếng hát xa, tạo ra một sự phá vỡ nhẹ nhàng trong cảnh khuya. Sự so sánh giữa tiếng suối và tiếng hát, cũng như việc Nguyễn Trãi ví tiếng suối là tiếng đàn cầm, đề cập đến ý nghĩa sâu sắc về âm nhạc và tưởng tượng trong bài thơ. Điều này thể hiện sự đan xen giữa im lặng và âm thanh, tạo nên một bức tranh đầy màu sắc và sâu sắc về cảnh khuya tĩnh lặng.