Sự sáng tạo của Nguyễn Du trong việc thể hiện tâm trạng và suy nghĩ của Kiều trong "Truyện Kiều
Trong "Truyện Kiều", Nguyễn Du đã sử dụng thể thơ lục bát của dân tộc để tạo nên nhịp điệu của tâm trạng và những nỗi đau đớn trong suy nghĩ của nhân vật chính - Kiều. Bằng cách sử dụng cách ngắt nhịp đầy dụng ý và những điển cố, điển tích điển hình, tác giả đã tạo ra một nhịp điệu đặc biệt, giàu nhạc tính, giúp người đọc cảm nhận được sự đau khổ và xót xa của Kiều. Ngoài ra, Nguyễn Du cũng sử dụng các biện pháp tu từ như ẩn dụ, điệp từ và vận dụng nhuần nhuyễn các thành ngữ để xây dựng diễn biến tâm lí phức tạp, giằng xé của Kiều. Những lời độc thoại nội tâm khéo léo của Kiều càng làm nổi bật nỗi đau đớn và thống cổ trong hoàn cảnh éo le của nàng. Các hình ảnh như "Khi ngày quạt ước, khi đêm chén thề", "trâm gãy bình tan", "ngậm cười chín suối", "Nát thân bồ liễu đền nghì trúc mai" đều tạo ra một hiệu ứng mạnh mẽ, gợi lên sự xót xa và đau khổ của Kiều. Đặc biệt, tác giả còn sử dụng đoạn độc thoại để thể hiện ý chí quyết tâm của Kiều trong việc cắt bỏ đoạn tình cảm với chàng Kim. Tuy nhiên, Kiều vẫn phải chịu sự khổ đau tột cùng khi nghĩ đến việc phải rời xa người yêu. Đoạn độc thoại này cũng thể hiện được lòng trung thành và tình cảm sâu nặng của Kiều, đồng thời thể hiện lối suy nghĩ thông minh và sắc sảo của một cô gái. Từ những điểm này, chúng ta có thể thấy sự sáng tạo của Nguyễn Du trong việc thể hiện tâm trạng và suy nghĩ của Kiều trong "Truyện Kiều". Những biện pháp tu từ và nhịp điệu đặc biệt đã tạo nên một tác phẩm văn học đặc sắc, gợi lên những cảm xúc sâu sắc và những suy nghĩ sâu xa về cuộc sống và tình yêu.