Phân tích bài thơ "Tắt đèn
Bài thơ "Tắt đèn" của nhà thơ Nguyễn Trãi là một tác phẩm văn học nổi tiếng trong văn học Việt Nam. Bài thơ này được viết vào thế kỷ XV, trong thời gian Nguyễn Trãi bị giam cầm tại địa phương. Bài thơ mang một thông điệp sâu sắc về tình yêu đất nước và lòng trung thành với quê hương. Bài thơ "Tắt đèn" được chia thành ba phần chính. Phần đầu tiên mô tả cảnh đêm tối, khi mọi người đã đi ngủ và chỉ còn một người đang thức. Nguyễn Trãi miêu tả cảnh đêm tối như một biểu tượng cho sự tăm tối và khó khăn mà đất nước đang phải đối mặt. Phần thứ hai của bài thơ tập trung vào việc miêu tả tình yêu của Nguyễn Trãi đối với quê hương. Ông viết về những nỗi đau và khó khăn mà quê hương đang trải qua, nhưng cũng thể hiện sự tự hào và lòng trung thành của mình. Bài thơ này thể hiện sự tương phản giữa tình yêu và đau khổ, và sự quyết tâm của Nguyễn Trãi để bảo vệ quê hương. Phần cuối cùng của bài thơ là một lời kêu gọi đến tất cả mọi người, để họ cùng nhau đứng lên và bảo vệ quê hương. Nguyễn Trãi muốn nhắc nhở mọi người rằng, chỉ khi chúng ta đoàn kết và đứng vững, chúng ta mới có thể vượt qua mọi khó khăn và bảo vệ quê hương. Bài thơ "Tắt đèn" của Nguyễn Trãi là một tác phẩm văn học đặc biệt, nó không chỉ thể hiện tình yêu và lòng trung thành của một người đối với quê hương, mà còn là một lời kêu gọi đến tất cả mọi người để đứng lên và bảo vệ quê hương. Bài thơ này đã trở thành một biểu tượng cho tình yêu đất nước và lòng trung thành với quê hương trong văn học Việt Nam.