Nghệ thuật của thầy giáo dạy vẽ
<br/ >Tôi muốn kể với các em về thầy giáo dạy vẽ của tôi. Thầy dạy chúng tôi cách đây mười bảy năm, khi đó chúng tôi mới học lớp Năm mà thầy thì mái tóc đã bạc phơ... [...] Thầy ăn mặc theo kiểu xưa: bộ com-lê đen đã cũ lắm, nhưng chiếc ca-vát vân luôn thắt chinh tề trên cổ. Thầy thường đội mũ nồi, bộ râu mép rậm lầm tẩm bạc đôi giày cũ và chiếc cặp da nâu cũng đã sờn rách. <br/ >Thầy luôn đăm chiêu nhưng hiền hậu. Chẳng bao giờ thầy cáu giận, gắt gỏng với chúng tôi. Cũng chẳng bao giờ thầy bỏ một tiết lên lớp nào, kể cả những hôm thầy yếu mệt, sốt cao, giọng run run. <br/ >Các cô giáo, thầy giáo trong trường kể rằng thầy là một trong số những họa sĩ học khoá đầu tiên của Trường Cao đẳng Mỹ thuật Đông Dương. Bạn học của thầy, hầu hết đều đã trở thành những họa sĩ tên tuổi, có người nổi tiếng cả ở nước ngoài, riêng thầy Bản chỉ là một giáo viên dạy vẽ bình thường ở một trường cấp hai. <br/ >Thầy dạy chúng tôi kẻ chữ, vẽ cái sọt giây, lọ mực, viên gạch, thỉnh thoảng mới có một bài "vẽ tự do": cảnh chùa hoặc cảnh lao động ở vườn trường. Thầy dạy rất ân cần, tỉ mỉ, chỉ bảo cho chúng tôi từng li từng tí: cách tô màu, đánh bóng, cả cách gọt bút chì thế nào cho đẹp và dễ vẽ. Nhưng thú vị hơn cả là những câu chuyện của thầy. Thầy thường nói say sưa với chúng tôi về hội họa về màu sắc và đường nét, về cái thế giới thứ hai thế giới rực rỡ,kì lạ của những bức tranh,khững cánh cửa mở tới những khu vườn tốt lành và đẹp đẽ. Có những lần,Thậy đưa chúng tôi về nhà Thậy chơi,về gian gác xếp đầy sách vở và tranh ảnh.Thậy đưa chúng tôi xem những quyền sách của các bậc danh họa.Thậy cũng cho chúng tôi xem những