Tiểu luận tường thuật

Các bài luận tường thuật đặt ra tốc độ sáng tạo và khả năng vô song giúp học sinh khai thác trí tưởng tượng của mình. Các bài luận tường thuật yêu cầu bạn trình bày một câu chuyện hấp dẫn về trải nghiệm bạn đã có hoặc trải nghiệm mà bạn tưởng tượng sẽ có.

Question.AI cung cấp các bài luận tường thuật tuyệt vời sử dụng các kỹ thuật văn học một cách sáng tạo. Mở rộng quy mô các nhiệm vụ viết học thuật của bạn với Question.AI và giúp bạn hợp lý hóa quy trình học tập cũng như nâng cao khả năng học tập của mình.

Chuyến đi đến lăng Bác - Một trải nghiệm không thể quê

Tiểu luận

Mỗi năm, gia đình tôi thường có một thói quen đặc biệt vào ngày 2/9 - Quốc khánh Việt Nam. Đó là việc cùng nhau đi thăm lăng Bác, nơi an nghỉ cuối cùng của Chủ tịch Hồ Chí Minh. Chuyến đi này không chỉ là một hoạt động lễ kỷ niệm mà còn là cơ hội để chúng tôi cùng nhau nhớ về những đóng góp to lớn của Người đối với đất nước. Chuyến đi thường bắt đầu từ rất sớm, khi mặt trời mới bắt đầu ló dạng. Gia đình tôi luôn chuẩn bị đầy đủ đồ dùng cần thiết như nước uống, bánh mì, và một số đồ chơi nhỏ để mang theo. Trên đường đi, chúng tôi thường dừng lại ở một số điểm tham quan lịch sử khác như Bảo tàng Chứng tích Chiến tranh hoặc Nhà thờ Đức Bà để tìm hiểu thêm về lịch sử. Khi đến lăng Bác, cảm giác đầu tiên mà tôi cảm nhận được là sự trang nghiêm và tĩnh lặng. Lăng Bác được xây dựng với kiến trúc đơn giản, nhưng lại mang một vẻ đẹp đặc biệt, phản ánh lòng biết ơn của nhân dân Việt Nam. Chúng tôi cùng nhau đi dạo quanh khu vườn, ngắm nhìn những bông hoa cúc vàng nở rộ, và dừng lại chụp ảnh tại các vị trí chụp ảnh nổi tiếng. Sau khi thăm lăng, chúng tôi thường ngồi lại bên bờ hồ, thưởng thức bữa ăn nhẹ và trò chuyện với nhau. Những câu chuyện về Bác Hồ, những bài học lịch sử luôn được truyền lại qua từng thế hệ, khiến tôi cảm thấy tự hào và biết ơn những gì mình đang có. Chuyến đi đến lăng Bác không chỉ giúp tôi hiểu thêm về lịch sử mà còn là một dịp để tôi gắn kết với gia đình. Những kỷ niệm đẹp, những câu chuyện vui vẻ cùng nhau chia sẻ sẽ mãi mãi in sâu trong tâm trí tôi.

Một Lần Chăm Sóc Mẹ Bị Ốm

Tiểu luận

Một buổi chiều mùa đông, khi tôi đang học bài tại nhà, mẹ bất ngờ cảm thấy không khỏe và phải nằm nghỉ. Tôi biết rằng mẹ đang ốm, nên tôi quyết định chăm sóc mẹ trong suốt thời gian này. Tôi bắt đầu bằng việc làm những việc nhỏ nhặt như pha nước uống, mang chén cơm lên phòng cho mẹ và giúp mẹ uống thuốc. Mẹ cảm thấy rất vui vì tôi chăm sóc mình một cách nhiệt tình và trách nhiệm. Hơn nữa, tôi còn giúp mẹ gọi bác sĩ và đưa mẹ đến bệnh viện. Tôi cảm thấy rất lo lắng và quan tâm khi thấy mẹ bị ốm và hy vọng rằng mẹ sẽ sớm hồi phục. Chăm sóc mẹ bị ốm không chỉ giúp tôi trở thành một người con trách nhiệm hơn mà còn giúp tôi hiểu hơn về tình yêu thương và sự quan tâm dành cho người thân. Tôi hy vọng rằng tôi sẽ luôn là một người con tốt và chăm sóc mẹ trong suốt cuộc đời mình.

Những người bạn đặc biệt ##

Tiểu luận

Bước vào ngôi trường mới, tôi như một chú chim non lạc lõng, bỡ ngỡ trước khung cảnh xa lạ. Nhưng rồi, những nụ cười thân thiện, những lời động viên ấm áp của thầy cô giáo và các anh chị nhân viên đã khiến tôi cảm thấy an tâm và vui vẻ hơn. Thầy cô giáo như những người cha, người mẹ thứ hai, luôn tận tâm, yêu thương và dìu dắt chúng tôi từng bước trên con đường học tập. Cô giáo chủ nhiệm với giọng nói ấm áp, truyền đạt kiến thức một cách dễ hiểu và thu hút. Thầy giáo dạy Toán với những bài giảng sinh động, giúp tôi hiểu bài nhanh hơn. Cô giáo dạy Tiếng Anh với phong cách vui nhộn, khiến tôi yêu thích môn học này hơn. Bên cạnh thầy cô, các anh chị nhân viên cũng đóng vai trò quan trọng trong việc tạo nên một môi trường học tập vui vẻ và an toàn. Chị bảo vệ luôn túc trực, bảo vệ an ninh cho trường học. Anh lao công với những bước chân cần mẫn, giữ cho trường học luôn sạch sẽ. Chị thư viện với nụ cười hiền hậu, giúp chúng tôi tìm kiếm những cuốn sách bổ ích. Mỗi người, mỗi nhiệm vụ, nhưng tất cả đều chung một mục tiêu: mang đến cho chúng tôi một môi trường học tập tốt nhất. Họ là những người bạn đặc biệt, luôn đồng hành cùng chúng tôi trên con đường chinh phục tri thức. Nhờ có thầy cô giáo và các anh chị nhân viên, tôi đã có những kỷ niệm đẹp, những bài học quý giá và tình cảm ấm áp. Tôi sẽ luôn ghi nhớ công ơn của họ và cố gắng học tập thật tốt để không phụ lòng mong mỏi của họ.

Cây Xoài Của Tuổi Thơ ##

Tiểu luận

Cây xoài già nua ấy như một người bạn tri kỷ, chứng kiến bao kỉ niệm tuổi thơ của tôi. Nó đứng sừng sững giữa vườn nhà, tán lá rộng như một chiếc ô khổng lồ che bóng mát cho cả một góc vườn. Thân cây sần sùi, rêu phong, in dấu thời gian, nhưng vẫn vững chãi, hiên ngang. Mỗi mùa hè, cây xoài lại trổ bông trắng muốt, tỏa hương thơm ngát khắp vườn. Những bông hoa nhỏ bé, xinh xắn như những ngôi sao lấp lánh, thu hút ong bướm bay đến hút mật. Rồi những trái xoài non xanh mơn mởn, dần dần chuyển sang màu vàng ươm, tỏa ra mùi thơm ngọt ngào, hấp dẫn. Tôi nhớ những buổi chiều hè oi ả, tôi cùng lũ bạn leo lên cây xoài, hái những trái xoài chín mọng, ăn ngon lành. Vị ngọt thanh, thơm mát của xoài khiến chúng tôi thích thú vô cùng. Chúng tôi thường ngồi dưới gốc cây, cùng nhau chia sẻ những câu chuyện vui buồn, những ước mơ, hoài bão của tuổi thơ. Cây xoài không chỉ là nơi vui chơi của chúng tôi, mà còn là nơi lưu giữ biết bao kỉ niệm đẹp. Tôi nhớ những lần bị mẹ mắng vì nghịch ngợm, những lần cùng bạn bè trốn học để leo lên cây hái xoài, những lần ngồi dưới gốc cây, tâm sự với ông bà về những ước mơ của mình. Giờ đây, tôi đã lớn khôn, rời xa quê hương, nhưng hình ảnh cây xoài vẫn in đậm trong tâm trí tôi. Nó là biểu tượng của tuổi thơ hồn nhiên, trong sáng, là nơi lưu giữ những kỉ niệm đẹp đẽ nhất của cuộc đời tôi. Mỗi khi nhớ về cây xoài, tôi lại nhớ về những ngày tháng ấu thơ đầy ắp tiếng cười, những kỉ niệm ngọt ngào, khó phai.

Cây Bàng Xanh ##

Tiểu luận

Bên cạnh ngôi trường cấp một của tôi, sừng sững một cây bàng cổ thụ. Thân cây to lớn, xù xì như một ông lão già nua, rễ cây bám chặt vào lòng đất, vươn mình lên cao, vươn những cành cây khổng lồ, tỏa bóng mát rợp cả một khoảng sân trường. Lá bàng xanh mướt, hình trái tim, xếp chồng lên nhau, tạo thành một chiếc ô khổng lồ che nắng che mưa cho chúng tôi. Mỗi khi hè về, những chiếc lá bàng chuyển sang màu đỏ tía, rồi rụng xuống, tạo thành một thảm lá đỏ rực rỡ dưới gốc cây. Cây bàng là người bạn thân thiết của chúng tôi. Chúng tôi thường tụ tập dưới gốc cây, cùng nhau chơi đùa, kể chuyện, học bài. Những buổi chiều hè oi bức, chúng tôi nằm nghỉ dưới bóng mát của cây bàng, nghe tiếng ve kêu râm ran, ngắm nhìn những chú chim nhỏ nhảy nhót trên cành cây. Cây bàng đã chứng kiến bao kỉ niệm vui buồn của chúng tôi. Nó như một người bạn già, luôn dõi theo chúng tôi, che chở cho chúng tôi. Tôi yêu cây bàng, yêu những kỉ niệm đẹp đẽ của tuổi thơ gắn liền với cây bàng. Insights: Cây bàng không chỉ là một loài cây, mà còn là một phần ký ức tuổi thơ, là nơi lưu giữ những khoảnh khắc đẹp đẽ, là người bạn đồng hành của chúng ta trong suốt những năm tháng học trò.

Chuyến đi tham quan khu thánh địa Mỹ Sơ

Tiểu luận

Cuối tuần trước, nhóm bạn của tôi đã có cơ hội tham quan khu thánh địa Mỹ Sơn - một di tích lịch sử vô cùng nổi tiếng ở tỉnh Thanh Hóa. Đây là một trải nghiệm khó quên và thật sự đáng để chia sẻ. Khi bước vào khu di tích, chúng tôi đều bị ấn tượng bởi vẻ đẹp hoành tráng và uy nghi của các đền đài, tháp chuông. Mỹ Sơn từng là thủ đô của vương quốc Chăm Pa, và các công trình kiến trúc ở đây thể hiện sự tinh xảo trong nghệ thuật xây dựng của người Chăm Pa. Trong suốt chuyến đi, chúng tôi đã được tham quan nhiều đền đài và tháp chuông khác nhau. Mỗi công trình đều mang một vẻ đẹp riêng, từ đền đài với những cột đá cao vút đến tháp chuông với những họa tiết tinh xảo. Đặc biệt, đền đài Tháp Bánh Xèo với những cột đá hình chim và đền đài Tháp Chăm Pa với những cột đá hình rồng đều là những điểm nhấn không thể bỏ qua. Ngoài ra, chúng tôi còn được tham gia một buổi biểu diễn nghệ thuật truyền thống của người Chăm Pa. Những điệu múa và bài hát dân gian đã mang lại cho chúng tôi một cái nhìn sâu sắc hơn về văn hóa và lịch sử của người Chăm Pa. Chuyến đi tham quan khu thánh địa Mỹ Sơn không chỉ giúp chúng tôi hiểu thêm về lịch sử và văn hóa của Việt Nam mà còn là một trải nghiệm tuyệt vời để kết nối với nhau và tạo ra những kỷ niệm đẹp.

Con Đường Tới Trường ##

Tiểu luận

Mỗi sáng, khi ánh nắng bắt đầu chói lóa trên bầu trời, tôi thường bắt đầu hành trình dài từ nhà đến trường. Con đường tới trường của tôi không phải là một con đường thông thường, mà là một hành trình đầy cảm xúc và kỷ niệm. Con đường này bắt đầu từ cổng nhà của tôi, đi qua những con đường nhỏ uốn lượn giữa những khu vườn xanh tươi và những ngôi nhà cổ kính. Tôi thường nhìn thấy những bông hoa rực rỡ trên những bụi hồng, tạo nên một khung cảnh thật đẹp và lãng mạn. Khi tôi đi qua một con suối nhỏ, tôi luôn dừng lại một chút để lắng nghe tiếng nước chảy róc rách. Những tiếng ếch nhảy nhót trên mặt nước tạo nên một bản nhạc thiên nhiên thật bình yên và thư thái. Tôi cảm thấy như mình đang hòa mình vào thiên nhiên, cảm nhận được sự bình yên và thư thái lan tỏa khắp tâm hồn. Con đường tới trường của tôi cũng có những đoạn khó khăn và thách thức. Khi tôi đi qua những dốc cao và những đoạn đường trơn tru, tôi cảm thấy như mình đang vượt qua những thử thách trong cuộc sống. Những khó khăn này giúp tôi trở nên mạnh mẽ và kiên định hơn. Khi tôi đến gần trường, con đường trở nên đông đúc hơn. Tôi thấy nhiều bạn bè của mình đang chờ đợi nhau, trao đổi những câu chuyện vui vẻ và những nụ cười rạng rỡ. Tôi cảm thấy như mình đang trở về một nơi quen thuộc và ấm cúng. Con đường tới trường của tôi không chỉ là một con đường vật lý, mà còn là một hành trình đầy cảm xúc và kỷ niệm. Mỗi bước chân tôi đặt lên con đường này đều mang theo những cảm xúc và kỷ niệm đẹp. Tôi cảm thấy như mình đang sống một cuộc sống thật tuyệt vời và đáng trân trọng. Khi tôi đến trường, tôi cảm thấy như mình đã đến một nơi đầy năng lượng và sự học hỏi. Tôi biết rằng con đường tới trường của tôi không chỉ là một con đường vật lý, mà còn là một hành trình đầy cảm xúc và kỷ niệm. Tôi cảm thấy như mình đang sống một cuộc sống thật tuyệt vời và đáng trân trọng.

Cây Khế và Chàng Trai Khát Khao ##

Tiểu luận

Ngày xửa ngày xưa, ở một ngôi làng nhỏ ven sông, có một chàng trai tên là An. An là người hiền lành, chăm chỉ nhưng lại nghèo khó. Nhà An chỉ có một túp lều tranh và một mảnh vườn nhỏ. Trong vườn, cây khế cổ thụ là báu vật duy nhất của An. Cây khế cao lớn, tán lá xum xuê, quả chín vàng óng, thơm lừng. An thường xuyên chăm sóc cây khế, tưới nước, bón phân, mong cây ngày càng xanh tốt, cho nhiều quả. Một hôm, khi An đang chăm sóc cây khế, bỗng nhiên một ông lão râu tóc bạc phơ xuất hiện. Ông lão mỉm cười hiền hậu, hỏi An: "Chàng trai, cây khế này đẹp quá! Chàng có muốn đổi cây khế lấy một điều ước không?". An ngạc nhiên, nhưng rồi anh lắc đầu: "Cây khế này là báu vật của con, con không muốn đổi nó lấy bất cứ điều gì". Ông lão gật đầu hài lòng, rồi biến mất. Từ đó, An càng chăm sóc cây khế cẩn thận hơn. Anh mơ ước một ngày nào đó, cây khế sẽ giúp anh thoát khỏi cảnh nghèo khó, có cuộc sống ấm no. Một buổi sáng, khi An ra vườn, anh vô cùng ngạc nhiên khi thấy dưới gốc khế có một chiếc rương gỗ quý. Anh mở rương ra, bên trong là những đồng tiền vàng sáng lấp lánh. An vui mừng khôn xiết, anh dùng số tiền đó để mua sắm những thứ cần thiết cho cuộc sống, giúp gia đình thoát khỏi cảnh nghèo khó. Từ đó, An trở thành người giàu có, nhưng anh không bao giờ quên công lao của cây khế. Anh vẫn thường xuyên chăm sóc cây khế, như một người bạn thân thiết. An hiểu rằng, cây khế không chỉ mang lại của cải vật chất, mà còn là biểu tượng cho sự chăm chỉ, lòng tốt và sự biết ơn. Câu chuyện về cây khế và chàng trai An là lời nhắc nhở chúng ta rằng, hạnh phúc không phải là thứ có thể mua được bằng tiền, mà là kết quả của sự chăm chỉ, lòng tốt và sự biết ơn.

Chuyến đi khám phá lịch sử tại di tích văn hó

Tiểu luận

Một lần, tôi và nhóm bạn quyết định tham gia một chuyến đi khám phá lịch sử tại một di tích văn hóa gần nhà. Đây là một trải nghiệm tuyệt vời, giúp tôi hiểu thêm về lịch sử và văn hóa của đất nước. Chuyến đi bắt đầu bằng việc chúng tôi lên xe bus và di chuyển đến di tích. Khi đến nơi, chúng tôi được hướng dẫn viên dẫn dắt tham quan và tìm hiểu về lịch sử của di tích. Tôi đặc biệt ấn tượng với những câu chuyện về những người đã từng sống và làm việc tại đây. Sau khi tham quan, chúng tôi được thưởng thức một bữa ăn truyền thống của vùng đất này. Món ăn ngon miệng và không khí ấm áp khiến tôi cảm thấy như đang trở về quê hương. Chuyến đi này không chỉ giúp tôi hiểu thêm về lịch sử và văn hóa, mà còn tạo ra những kỷ niệm đáng nhớ với bạn bè. Tôi hy vọng sẽ có nhiều cơ hội khác để khám phá và tìm hiểu thêm về lịch sử và văn hóa của đất nước.

Cây Khế và Chàng Trai Ngoan Hiền ##

Tiểu luận

Ngày xửa ngày xưa, trong một ngôi làng nhỏ yên bình, có một chàng trai hiền lành, chăm chỉ tên là An. An sống cùng mẹ già trong một túp lều tranh nghèo nàn. Mỗi ngày, An đều dậy sớm, ra đồng làm lụng vất vả để kiếm miếng cơm manh áo. Một hôm, khi An đang cuốc đất trong vườn, bỗng nhiên anh phát hiện một cây khế mọc lên từ gốc cây cổ thụ. Cây khế có những chiếc lá xanh mướt, quả chín vàng óng, tỏa ra mùi thơm ngào ngạt. An vui mừng khôn xiết, anh chăm sóc cây khế như chính con đẻ của mình. Ngày qua ngày, cây khế lớn nhanh như thổi, quả chín đầy cành. An thường xuyên hái quả khế đem bán, kiếm thêm thu nhập để phụng dưỡng mẹ già. Nhờ có cây khế, cuộc sống của An và mẹ dần khấm khá hơn. Một ngày nọ, có một con chim lạ bay đến đậu trên cành khế. Con chim có bộ lông màu đỏ rực rỡ, mỏ vàng óng ánh. Chim cất tiếng nói với An: "Chàng trai hiền lành ơi, ta là chim thần, đã biết được tấm lòng hiếu thảo của chàng. Ta sẽ ban cho chàng một điều ước." An ngạc nhiên, vội vàng cúi đầu khấn vái: "Con xin cảm ơn chim thần. Con chỉ ước mong mẹ con được sống khỏe mạnh, no ấm." Chim thần gật đầu, bay đi. Từ đó, cây khế ngày càng sai quả, quả to hơn, ngọt hơn. An bán được nhiều quả khế, cuộc sống của anh và mẹ ngày càng sung túc. Tuy nhiên, cũng từ đó, một người hàng xóm tên là Hùng, vốn tham lam, đố kỵ, đã nảy sinh lòng tham. Hùng thường xuyên đến nhà An, nịnh nọt, xin khế. An vì thương người hàng xóm nên thường cho Hùng một ít quả khế. Thấy An hiền lành, Hùng càng thêm ganh tị. Hắn âm mưu hãm hại An để chiếm đoạt cây khế. Một đêm tối, Hùng lẻn vào vườn nhà An, chặt cây khế rồi bỏ trốn. Sáng hôm sau, An thức dậy, tá hỏa khi thấy cây khế đã bị chặt hạ. Anh đau khổ, tuyệt vọng. Mẹ An cũng buồn rầu, thương con. Biết được chuyện, chim thần đã bay đến, nói với An: "Chàng trai hiền lành ơi, ta đã biết được âm mưu của Hùng. Ta sẽ giúp chàng lấy lại cây khế." Chim thần dẫn An đến một khu rừng sâu, nơi Hùng đang ẩn náu. Chim thần biến thành một con chim báo, bay đến đậu trên đầu Hùng, kêu gào inh ỏi. Hùng sợ hãi, bỏ chạy. An đuổi theo, bắt được Hùng và đưa hắn về làng. Người dân trong làng biết được tội ác của Hùng, đã trừng trị hắn thích đáng. Còn An, nhờ sự giúp đỡ của chim thần, đã lấy lại được cây khế. Từ đó, An và mẹ sống hạnh phúc, no ấm bên cây khế. Câu chuyện về cây khế là lời nhắc nhở chúng ta về lòng hiếu thảo, sự chăm chỉ và sự trừng phạt dành cho những kẻ tham lam, độc ác.