Tiểu luận tường thuật
Các bài luận tường thuật đặt ra tốc độ sáng tạo và khả năng vô song giúp học sinh khai thác trí tưởng tượng của mình. Các bài luận tường thuật yêu cầu bạn trình bày một câu chuyện hấp dẫn về trải nghiệm bạn đã có hoặc trải nghiệm mà bạn tưởng tượng sẽ có.
Question.AI cung cấp các bài luận tường thuật tuyệt vời sử dụng các kỹ thuật văn học một cách sáng tạo. Mở rộng quy mô các nhiệm vụ viết học thuật của bạn với Question.AI và giúp bạn hợp lý hóa quy trình học tập cũng như nâng cao khả năng học tập của mình.
Ngôi nhà nhỏ bé ##
Ngôi nhà nhỏ bé nằm nép mình giữa những rặng cây xanh mát. Nó không phải là một dinh thự nguy nga hay một biệt thự tráng lệ, chỉ là một căn nhà gỗ đơn sơ với mái ngói nâu sẫm. Nhưng đối với tôi, nó là cả thế giới. Tôi nhớ những ngày thơ ấu, khi tôi còn là một đứa trẻ nhỏ, thường chạy nhảy nô đùa trong vườn nhà. Cây bưởi già nua, với những trái bưởi căng mọng, là nơi tôi trèo lên để ngắm nhìn khung cảnh làng quê yên bình. Cây mít cổ thụ, với những tán lá rộng che bóng mát, là nơi tôi cùng bạn bè chơi trò chơi trốn tìm. Bên trong ngôi nhà, mùi thơm của cơm chín, của cà phê rang, của những món ăn mẹ nấu luôn tỏa ra ấm áp. Tiếng cười nói rộn ràng của gia đình, tiếng nhạc du dương từ chiếc radio cũ kỹ, tiếng chim hót líu lo ngoài vườn... tất cả tạo nên một bản nhạc du dương, một bản nhạc của hạnh phúc. Ngôi nhà nhỏ bé ấy đã chứng kiến bao kỉ niệm đẹp đẽ của tuổi thơ tôi. Nó là nơi tôi được yêu thương, được che chở, được dạy dỗ. Nó là nơi tôi học cách yêu thương, cách sẻ chia, cách sống một cuộc đời ý nghĩa. Giờ đây, tôi đã lớn khôn, đã rời xa ngôi nhà nhỏ bé ấy để bước vào cuộc sống riêng. Nhưng trong trái tim tôi, hình ảnh ngôi nhà ấy vẫn luôn hiện hữu, như một kỉ niệm đẹp đẽ, một nơi chốn bình yên mà tôi luôn nhớ về. Insights: Ngôi nhà nhỏ bé không chỉ là nơi ở, mà còn là nơi lưu giữ những kỉ niệm đẹp đẽ, là nơi vun đắp tình cảm gia đình, là nơi nuôi dưỡng tâm hồn mỗi người.
Kết bài nghị luận ấn tượng về tác phẩm truyệ
Giới thiệu: Trong bài viết này, chúng ta sẽ cùng nhau khám phá những ý tưởng độc đáo để viết một kết bài nghị luận ấn tượng về tác phẩm truyện. Bằng cách sử dụng các kỹ thuật và phương pháp viết sáng tạo, chúng ta sẽ tạo ra một kết thúc mạnh mẽ và gây ấn tượng với người đọc. Phần: ① Phần đầu tiên: Kết bài nghị luận là phần cuối cùng của bài viết, nơi mà chúng ta có thể để lại ấn tượng mạnh mẽ với người đọc. Để làm được điều này, chúng ta cần phải bắt đầu bằng một câu chuyện hoặc một sự kiện liên quan đến tác phẩm truyện. Điều này sẽ giúp người đọc cảm thấy sự kết nối và gắn bó với tác phẩm. ② Phần thứ hai: Sau khi bắt đầu bằng một câu chuyện hoặc sự kiện, chúng ta cần phải phân tích và giải thích ý nghĩa của nó. Điều này sẽ giúp người đọc hiểu rõ hơn về tác phẩm và cảm nhận được thông điệp mà tác giả muốn truyền đạt. Chúng ta có thể sử dụng các ví dụ và minh họa để làm rõ ý nghĩa và tạo sự hấp dẫn cho phần kết bài. ③ Phần thứ ba: Cuối cùng, chúng ta cần phải kết nối phần kết bài với phần chính của bài viết. Điều này sẽ giúp người đọc cảm thấy sự thống nhất và mạch lạc trong bài viết. Chúng ta có thể sử dụng các từ ngữ và cấu trúc câu phù hợp để tạo sự liên kết giữa các phần và tạo ra một kết thúc hài hòa. Kết luận: Kết bài nghị luận ấn tượng về tác phẩm truyện là một cơ hội để chúng ta thể hiện sự hiểu biết và cảm nhận sâu sắc về tác phẩm. Bằng cách sử dụng các kỹ thuật và phương pháp viết sáng tạo, chúng ta có thể tạo ra một kết thúc mạnh mẽ và gây ấn tượng với người đọc. Hãy thử áp dụng những ý tưởng trên để viết một kết bài nghị luận ấn tượng và để lại ấn tượng với người đọc.
Tóm tắt văn bản "Chí Phèo" trong ngữ văn 11
"Chí Phèo" là một tác phẩm văn học nổi tiếng của nhà văn Nam Cao, được viết vào năm 1940. Tác phẩm kể về cuộc đời của một người đàn ông tên là Chí Phèo, người đã bị xã hội từ chối và bị đẩy vào con đường tà ác. Chí Phèo là một người nông dân nghèo, bị áp bức bởi xã hội phong kiến. Ông đã bị đẩy vào con đường tà ác sau khi bị xã hội từ chối và bị đẩy vào cơn say rượu. Sau đó, ông trở thành một kẻ say rượu, lạm dụng phụ nữ và gây rối loạn trong xã hội. Tuy nhiên, sau khi gặp Bá Kiến, một nhà văn giàu có, Chí Phèo đã thay đổi và trở lại con đường đúng đắn. Ông đã viết lại cuộc đời mình và trở thành một nhà văn nổi tiếng. Cuối cùng, Chí Phèo đã được xã hội chấp nhận và được giải phóng khỏi số phận tà ác. Tóm tắt văn bản "Chí Phèo" trong ngữ văn 11 giúp học sinh hiểu rõ hơn về tác phẩm và nhân vật chính. Đồng thời, nó cũng giúp học sinh nhận thức được tầm quan trọng của việc từ bỏ con đường sai trái và tìm lại con đường đúng đắn trong cuộc sống.
Cô giáo của em ##
Cô giáo em tên là Hoa, cô dạy lớp em môn Toán. Cô có mái tóc đen dài, luôn được buộc gọn gàng sau gáy. Nét mặt cô hiền từ, đôi mắt đen láy luôn ánh lên sự ấm áp và trìu mến. Giọng nói cô nhẹ nhàng, truyền cảm, khiến chúng em luôn chăm chú lắng nghe mỗi khi cô giảng bài. Em nhớ nhất là lần em gặp khó khăn trong bài tập về nhà. Em đã cố gắng rất nhiều nhưng vẫn không thể giải được. Buồn bã, em đến gặp cô Hoa sau giờ học. Cô không trách em mà nhẹ nhàng chỉ bảo, giải thích cho em hiểu từng bước một. Nhờ sự kiên nhẫn và tận tâm của cô, em đã hiểu bài và tự tin hơn rất nhiều. Cô Hoa không chỉ là người thầy giáo giỏi mà còn là người bạn, người mẹ hiền của chúng em. Cô luôn quan tâm, động viên chúng em trong học tập và cuộc sống. Cô thường xuyên tổ chức những trò chơi vui nhộn, những buổi sinh hoạt lớp đầy ý nghĩa để giúp chúng em thêm gắn kết và yêu thương nhau hơn. Em rất yêu quý cô Hoa, cô giáo của em. Cô là người đã truyền cho em niềm yêu thích học Toán, là người đã giúp em trưởng thành hơn. Em sẽ luôn ghi nhớ công ơn của cô và cố gắng học tập thật tốt để không phụ lòng cô.
Ngôi nhà nhỏ trên cây ##
Mặt trời lặn dần, nhuộm bầu trời một màu cam rực rỡ. Tôi ngồi trên chiếc ghế gỗ nhỏ, ngắm nhìn những tia nắng cuối cùng len lỏi qua tán lá xanh mướt của cây bàng cổ thụ. Ngôi nhà nhỏ trên cây, nơi tôi dành những khoảnh khắc yên bình nhất, giờ đây đang dần chìm vào bóng tối. Ngôi nhà được xây dựng từ những tấm gỗ vụn, được cha tôi tỉ mỉ ghép lại với nhau. Nó không lớn, chỉ đủ cho một người ngồi, nhưng lại là nơi chứa đựng biết bao kỷ niệm đẹp. Từ những lần trốn học lên đây đọc truyện, đến những buổi chiều ngắm hoàng hôn, hay đơn giản là ngồi một mình, suy nghĩ về cuộc sống. Cây bàng như một người bạn thân thiết, che chở cho ngôi nhà nhỏ bé của tôi. Những cành cây vươn cao, tạo thành một mái vòm vững chắc, bảo vệ tôi khỏi nắng mưa. Lá cây xào xạc như tiếng thì thầm, kể những câu chuyện cổ tích về những chú chim non, những con sóc tinh nghịch. Ngôi nhà nhỏ trên cây không chỉ là nơi tôi tìm kiếm sự yên tĩnh, mà còn là nơi tôi tìm thấy chính mình. Nơi đây, tôi có thể tự do suy nghĩ, mơ mộng, và khám phá những điều kỳ diệu của cuộc sống. Tôi yêu ngôi nhà nhỏ trên cây, yêu những khoảnh khắc bình yên mà nó mang lại. Nó là một phần của tuổi thơ, là một kỷ niệm đẹp mà tôi sẽ mãi giữ gìn trong trái tim mình.
Mười Tám, Chạm Tay Vào Tuổi Trưởng Thành ##
Mười tám, một con số tròn trịa, đánh dấu một cột mốc quan trọng trong cuộc đời mỗi người. Đó là lúc ta chính thức bước vào tuổi trưởng thành, gánh trên vai những trách nhiệm và thử thách mới. Ngày sinh nhật thứ mười tám của tôi đến thật bất ngờ. Tôi vẫn nhớ rõ cảm giác bỡ ngỡ khi nhận được chứng minh thư, một tấm giấy nhỏ bé nhưng lại là minh chứng cho sự trưởng thành của bản thân. Từ nay, tôi không còn là đứa trẻ được bao bọc bởi vòng tay yêu thương của gia đình nữa. Tôi đã là một người lớn, phải tự lập, tự chịu trách nhiệm với những quyết định của mình. Cảm giác trưởng thành đến với tôi như một cơn gió nhẹ, mang theo chút bâng khuâng, chút lo lắng. Tôi bắt đầu suy nghĩ nhiều hơn về tương lai, về những mục tiêu mà mình muốn đạt được. Tôi muốn trở thành một người có ích cho xã hội, muốn đóng góp một phần nhỏ bé vào sự phát triển của đất nước. Tôi nhớ những lời khuyên của bố mẹ, những lời động viên của bạn bè, tất cả đều là động lực để tôi cố gắng, để tôi vươn lên. Tôi biết rằng con đường phía trước còn nhiều chông gai, nhưng tôi tin rằng với sự nỗ lực và lòng quyết tâm, tôi sẽ vượt qua mọi thử thách. Mười tám, tuổi của những ước mơ, của những hoài bão. Tôi sẽ không ngừng học hỏi, trau dồi bản thân để trở thành một người có ích cho xã hội. Tôi sẽ sống một cuộc đời trọn vẹn, đầy ý nghĩa, để không phụ lòng những người đã yêu thương và tin tưởng tôi. Mười tám, một dấu mốc quan trọng, đánh dấu sự trưởng thành của tôi. Tôi sẽ bước vào cuộc sống mới với niềm tin và hy vọng, với khát khao được cống hiến và để lại dấu ấn của mình trên thế giới.
Giúp bố mẹ, niềm vui nho nhỏ ##
Hôm ấy, trời nắng chang chang, bố mẹ tôi tất bật với công việc nhà. Tôi nhìn thấy mẹ vất vả lau dọn nhà cửa, bố thì mồ hôi nhễ nhại sửa chữa chiếc quạt hỏng. Lòng tôi bỗng dâng lên một cảm giác thương yêu và muốn giúp đỡ bố mẹ. Tôi chủ động xin mẹ cho phép được phụ giúp việc nhà. Mẹ vui vẻ đồng ý và giao cho tôi nhiệm vụ lau chùi bàn ghế. Tôi hăng hái như một chú chim non, lấy khăn lau sạch sẽ từng chiếc ghế, từng chiếc bàn. Ban đầu, tôi còn vụng về, lau lung tung, nhưng sau một hồi tập trung, tôi đã làm việc nhanh nhẹn và khéo léo hơn. Căn nhà bỗng trở nên sạch sẽ, sáng bóng như được khoác lên mình một tấm áo mới. Nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của bố mẹ, lòng tôi tràn đầy niềm vui. Tôi hiểu rằng, sự giúp đỡ của tôi dù nhỏ bé nhưng đã mang lại niềm hạnh phúc cho bố mẹ. Từ đó, tôi luôn cố gắng giúp đỡ bố mẹ trong mọi việc, vì tôi biết rằng, sự yêu thương và sự quan tâm của tôi là món quà quý giá nhất mà tôi có thể dâng tặng cho bố mẹ.
Bác Ba - Người thợ sửa xe tốt bụng ##
Trong con hẻm nhỏ, nơi những chiếc xe máy cũ kỹ được sửa chữa, có một người thợ già tên là bác Ba. Bác Ba không chỉ giỏi nghề mà còn nổi tiếng với tấm lòng nhân hậu. Hôm ấy, trời mưa tầm tã, một cậu bé lớp 5 đang đạp xe trên đường thì bất ngờ bị trượt ngã. Chiếc xe bị hư bánh, cậu bé ngồi bệt xuống đường, nước mắt lưng tròng. Thấy vậy, bác Ba từ trong tiệm chạy ra, đỡ cậu bé dậy và hỏi han. "Cháu bị sao thế? Xe hư rồi à?" - Bác Ba ân cần hỏi. Cậu bé òa lên khóc: "Xe cháu bị hư bánh, cháu không biết làm sao bây giờ." Bác Ba nhìn chiếc xe, rồi mỉm cười: "Đừng lo, bác sửa cho cháu." Bác Ba nhanh chóng sửa chữa chiếc xe cho cậu bé. Cậu bé vui mừng khôn xiết, cảm ơn bác Ba rối rít. "Cảm ơn bác Ba nhiều lắm ạ! Bác thật tốt bụng!" - Cậu bé nói. Bác Ba xoa đầu cậu bé: "Không có gì đâu cháu. Bác vui vì giúp được cháu." Cậu bé đạp xe về nhà, lòng tràn đầy niềm vui. Cậu bé kể lại câu chuyện cho bố mẹ nghe, và bố mẹ cậu bé cũng rất cảm động trước tấm lòng tốt của bác Ba. Bác Ba là một tấm gương sáng về lòng tốt và sự giúp đỡ. Bác đã dạy cho chúng ta bài học về lòng nhân ái và sự sẻ chia.
Cô Dung và những câu chuyện ##
Cô Dung, người mang đến cho chúng em những bài học Ngữ Văn đầy cảm xúc. Giọng nói nhẹ nhàng, truyền cảm của cô như đưa chúng em vào thế giới của những câu chuyện, những bài thơ, những vần điệu. Cô không chỉ dạy chúng em kiến thức, mà còn khơi gợi trong mỗi người niềm yêu thích, say mê với ngôn ngữ. Cô Dung luôn tạo điều kiện cho chúng em phát triển khả năng viết văn. Những bài tập sáng tạo, những buổi thảo luận sôi nổi, những lời góp ý chân thành của cô đã giúp chúng em tự tin hơn trong việc thể hiện suy nghĩ, cảm xúc của mình qua từng câu chữ. Điều đặc biệt nhất ở cô Dung là sự quan tâm, động viên chân thành dành cho học sinh. Cô luôn dành thời gian lắng nghe, chia sẻ những câu chuyện, những bài học cuộc sống. Những câu chuyện của cô, dù giản dị, đời thường, nhưng lại chứa đựng những bài học sâu sắc, giúp chúng em trưởng thành hơn. Có lẽ, chính những câu chuyện của cô Dung đã gieo vào tâm hồn chúng em những hạt mầm yêu thương, những ước mơ đẹp đẽ. Chúng em sẽ mãi nhớ về cô, người thầy, người bạn, người mẹ hiền đã dìu dắt chúng em trên con đường học vấn.
Bông Hoa Nhỏ ##
Cô giáo Thuỷ là người thầy đầu tiên của tôi. Cô ấy dạy tôi lớp một, một cô giáo trẻ với nụ cười rạng rỡ và đôi mắt hiền từ. Tôi còn nhớ như in ngày đầu tiên đến trường, tôi bỡ ngỡ và sợ hãi, nhưng nụ cười của cô Thuỷ đã khiến tôi cảm thấy an tâm. Cô Thuỷ dạy chúng tôi những bài học đầu tiên về chữ cái, về con số, về những điều tốt đẹp trong cuộc sống. Cô luôn kiên nhẫn giảng giải, ân cần chỉ bảo, không bao giờ mắng mỏ hay la hét. Cô dạy chúng tôi cách viết chữ đẹp, cách đọc sách hay, cách cư xử lễ phép với mọi người. Tôi nhớ nhất là một buổi chiều, trời mưa to, đường về nhà trơn trượt. Tôi lo lắng không biết làm sao để về nhà an toàn. Cô Thuỷ đã cầm tay tôi, dẫn tôi đi từng bước một, đến tận cổng nhà. Cô còn dặn dò tôi phải cẩn thận khi đi đường, phải giữ gìn sức khoẻ. Tôi biết ơn cô Thuỷ rất nhiều. Cô ấy không chỉ là người thầy đầu tiên của tôi, mà còn là người mẹ hiền, người bạn thân thiết. Cô ấy đã dạy tôi những bài học quý giá về cuộc sống, về tình yêu thương, về lòng biết ơn. Bông hoa nhỏ mà tôi tặng cô Thuỷ ngày cuối năm học, là lời cảm ơn chân thành của tôi dành cho cô. Tôi biết rằng, dù tôi có đi đâu, làm gì, tôi sẽ luôn nhớ đến cô Thuỷ, người thầy đầu tiên của tôi, người đã gieo mầm tri thức và tình yêu thương trong trái tim tôi.