** Bóng Ma Trong Gương **
<strong style="font-weight: bold;"> </strong>Chap 1:<strong style="font-weight: bold;"> Tôi luôn sợ gương. Không phải sợ hình ảnh phản chiếu của mình, mà là thứ gì đó *khác* ẩn hiện sau lớp thủy tinh lạnh lẽo. Hôm nay, khi dọn dẹp phòng cũ của bà ngoại, tôi lại thấy nó – chiếc gương cổ với khung chạm trổ kỳ lạ, phủ một lớp bụi dày. Tôi lau sạch bụi, hình ảnh tôi hiện lên, nhợt nhạt, nhưng… có gì đó không ổn. Ánh mắt tôi trong gương… khác. Lạnh lùng, xa lạ. Tôi vội vàng quay đi, tim đập thình thịch. Nhưng khi quay lại, gương vẫn ở đó, phản chiếu một căn phòng trống không, chỉ có tôi. "Chỉ là tưởng tượng thôi mà," tôi tự nhủ, cố gắng trấn an bản thân. Nhưng cảm giác lạnh lẽo vẫn đeo bám. Tôi nghe thấy tiếng thì thầm khe khẽ, như gió thổi qua khe cửa sổ, nhưng cửa sổ đóng chặt. "Ra đi… ra đi…" Giọng nói ấy… giống giọng tôi trong gương. </strong>Chap 2:<strong style="font-weight: bold;"> Tôi quyết định ngủ ở phòng khác. Nhưng đêm đó, tôi mơ thấy mình đứng trước gương. Hình ảnh trong gương không phải là tôi nữa, mà là một người phụ nữ với mái tóc dài đen nhánh, khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt đen sâu hoắm. Bà ta mỉm cười, một nụ cười lạnh lẽo đến rợn người. Tôi cố gắng la hét, nhưng không thành tiếng. Bà ta đưa tay ra, chạm vào gương, và gương vỡ tan thành từng mảnh. Tôi tỉnh giấc trong mồ hôi lạnh, tim đập như trống bỏi. Sáng hôm sau, tôi quay lại phòng cũ. Chiếc gương vẫn nguyên vẹn, nhưng… có một vết nứt nhỏ trên mặt gương, hình dạng giống như một bàn tay. Tôi run rẩy chạm vào vết nứt, cảm nhận được một luồng khí lạnh buốt giá. Tôi nghe thấy tiếng thì thầm lại vang lên, rõ ràng hơn: "Đừng… chạm vào… tôi…" </strong>Chap 3:** Tôi quyết định tìm hiểu về chiếc gương. Tôi tìm thấy một cuốn nhật ký cũ trong gác mái, ghi chép lại câu chuyện về bà ngoại tôi. Hóa ra, bà ngoại cũng từng thấy người phụ nữ trong gương. Bà ta là một người hầu gái đã chết trong nhà này nhiều năm trước, linh hồn bị giam cầm trong chiếc gương. Bà ngoại đã cố gắng giải thoát bà ta, nhưng không thành công. Cuối cùng, bà ngoại đã bị bà ta… chiếm lấy thân xác. Tôi hiểu ra mọi chuyện. Người phụ nữ trong gương không phải là một bóng ma đơn thuần, mà là một phần linh hồn của bà ngoại, đang cố gắng tìm cách thoát ra. Tôi nhìn vào gương, thấy hình ảnh của mình, nhưng đằng sau đó, là đôi mắt đen sâu hoắm của người phụ nữ. Tôi không sợ nữa, mà là… thương cảm. Tôi nhẹ nhàng nói: "Bà ngoại… con sẽ giúp bà." Lúc đó, gương vỡ tan, không phải do ma thuật, mà do tôi vô tình làm rơi một vật dụng xuống. Tôi thấy nhẹ nhõm, như thể một gánh nặng đã được giải phóng. Tôi hiểu rằng, nỗi sợ hãi lớn nhất không phải là bóng ma, mà là sự cô đơn và bất lực của những linh hồn lạc lõng. Tôi đã giúp bà ngoại tìm được sự bình yên, và chính tôi cũng tìm thấy sự bình yên trong lòng mình.