Thiệp Hồng Người Dưng

essays-star4(276 phiếu bầu)

Bước chân vào sảnh tiệc, tôi lọt thỏm giữa dòng người xa lạ. Ánh đèn pha lê lấp lánh, tiếng nhạc du dương, tất cả như một giấc mơ xa xỉ mà tôi chỉ tình cờ lạc bước. Giữa không gian ấy, tôi thấy mình lạc lõng, như một nốt trầm lạc điệu trong bản hòa ca sang trọng. Bởi lẽ, tôi đến đây với tấm thiệp hồng trên tay, một tấm thiệp hồng người dưng.

<h2 style="font-weight: bold; margin: 12px 0;">Gặp lại người xưa trong giấc mơ xa xỉ</h2>

Câu chuyện bắt đầu từ một buổi chiều mưa tầm tã. Dọn dẹp lại căn gác mái, tôi tình cờ tìm thấy một chiếc hộp gỗ cũ kỹ. Bên trong là những kỷ vật thời sinh viên, những bức thư tay ố vàng, và một tấm thiệp hồng in hình đôi uyên ương xa lạ. Tên chú rể khiến tôi bàng hoàng – cái tên đã từng khắc sâu trong tim, cái tên đã trở thành một vùng ký ức đẹp đẽ nhưng đầy tiếc nuối.

<h2 style="font-weight: bold; margin: 12px 0;">Quyết định bước vào thế giới xa lạ</h2>

Bao nhiêu năm trôi qua, tôi chưa từng nghĩ sẽ gặp lại anh, càng không thể ngờ sẽ gặp lại trong hoàn cảnh trớ trêu như vậy. Tấm thiệp hồng như một lời mời gọi đầy ám ảnh, thôi thúc tôi tìm về quá khứ, đối diện với những cảm xúc tưởng chừng đã ngủ yên. Sau nhiều đêm trăn trở, tôi quyết định đến dự hôn lễ, như một cách để khép lại những dang dở của thanh xuân.

<h2 style="font-weight: bold; margin: 12px 0;">Lạc lõng giữa những tiếng cười hạnh phúc</h2>

Không gian tiệc cưới xa hoa khiến tôi càng thêm lạc lõng. Xung quanh tôi, ai nấy đều rạng rỡ, vui mừng chúc phúc cho đôi tân lang tân nương. Còn tôi, mang theo nỗi niềm riêng, lặng lẽ quan sát, như một cái bóng vô hình. Nhìn anh hạnh phúc bên người con gái khác, trái tim tôi bỗng nhói đau. Hóa ra, thời gian không thể xóa nhòa tất cả, vẫn còn đó những ký ức, những cảm xúc vẫn âm ỉ cháy trong tim.

<h2 style="font-weight: bold; margin: 12px 0;">Nụ cười và lời chúc phúc chân thành</h2>

Giây phút thiêng liêng nhất cũng đến, khi anh và cô dâu trao nhau lời thề nguyện. Nhìn nụ cười rạng rỡ của anh, tôi chợt nhận ra, hạnh phúc thật sự là khi ta nhìn thấy người mình yêu thương được hạnh phúc. Dù người ấy có thể không phải là mình. Tôi mỉm cười, gạt đi những giọt nước mắt chực trào, lặng lẽ đặt lên bàn lễ vật một phong bao lì xì đỏ thắm, thay cho lời chúc phúc chân thành nhất.

Bước ra khỏi sảnh tiệc, lòng tôi bỗng nhẹ tênh. Tấm thiệp hồng người dưng đã đưa tôi trở về quá khứ, để rồi giúp tôi nhận ra hiện tại và hướng đến tương lai. Giờ đây, tôi đã có thể mỉm cười khi nghĩ về anh, về những kỷ niệm đẹp của một thời đã xa. Bởi lẽ, cuộc sống luôn vận động, và đôi khi, ta phải học cách chấp nhận và bước tiếp, để tìm kiếm hạnh phúc cho riêng mình.