Trang chủ
/
Văn học
/
- Con tả ba như thế nào? - Thì ba làm việc làm sao thì con tả vậy [...]. - Còn thẳng bạn bị không điểm, nó tả như thế nào? - Nó không tả không viết gì hết, nó nộp giây trắng cho cô. - Sao vậy? Hôm trả lại bài cho lớp, cô gọi nó lên, cô giận lắm, ba. Cô hét: "Sao trò không làm bài".Nó cúi đầu làm thinh. Cô lại hét to hơn: "Hà?". Nó cũng làm thinh. Tụi con ngồi dưới, đứa nào cũng run. - Nó là học trò loại " cá biệt " à? - Không phải đâu ba,học trò tiên tiến đó ba. - Sao nữa? Nó trả lời cô giáo như thể nào? Nó cứ làm thinh.Tức quả, cô mới quất cây thước xuống bàn cái chát:"Sao trò không làm bài?" Tới lúc đó nó mới nói: "Thưa cô, con không có ba". Nghe nó nói,hai con mặt của cô con mở tròn như hai cái tô. Cô đứng sững như trời trồng vậy ba! Tôi bỗng nhập vai là cô giáo. Tôi thấy mình ngã quy xuông trước đứa học trò không có ba.Sau đó cô và cả lớp mới được biết, em mỗ côi cha khi vừa mới lọt lòng mẹ. Ba em hy sinh trên chiến trường biên giới.Từ ấy, má em ở vậy, tân tảo nuôi con. __ Có người hỏi em:"Sao mày không tả ba của đứa khác". Em không đáp, củi đầu, hai giọt nước mặt chảy dài xuông đôi má. Chuyện của đứa học trò bị bài vǎn không điểm đã để lại trong tôi một nổi đau. Em bị không điểm, nhưng với tôi, người viết vǎn là một bài học,bài học trung thực. Sáng tạo không đồng nghĩa với bịa đặt.Giữa những dòng chữ bịa đặt và trang giấy trắng, tôi xin để trang giây trǎng trung thực trên bàn viết. Mùa thu, 1990 (Tuyển tập truyện ngắn đặc sắc Nguyễn Quang Sáng, NXB Vǎn hóa - Vǎn nghệ TP.HCM,tr.3- 7) (1) Nguyễn Quang Sáng (1932-2014) quê ở Chợ Mới, tinh An Giang. Ông là một trong những tác giả vǎn học tiêu biểu của Việt Nam. Ông là người đã để lại dấu ân đậm nét trong vǎn học dân tộc qua những tác phẩm đầy tình cảm và sâu sắc. Anh/Chị hãy viết một bài vǎn nghị luận (khoảng 500 chữ) phân tích, đánh giá đặc điểm trong cách kể của tác giả qua truyện ngắn trên.

Câu hỏi

- Con tả ba như thế nào?
- Thì ba làm việc làm sao thì con tả vậy [...].
- Còn thẳng bạn bị không điểm, nó tả như thế nào?
- Nó không tả không viết gì hết, nó nộp giây trắng
cho cô.
- Sao vậy?
Hôm trả lại bài cho lớp, cô gọi nó lên, cô giận lắm,
ba. Cô hét: "Sao trò không làm bài".Nó cúi đầu làm
thinh. Cô lại hét to hơn: "Hà?". Nó cũng làm thinh. Tụi
con ngồi dưới, đứa nào cũng run.
- Nó là học trò loại " cá biệt " à?
- Không phải đâu ba,học trò tiên tiến đó ba.
- Sao nữa? Nó trả lời cô giáo như thể nào?
Nó cứ làm thinh.Tức quả, cô mới quất cây thước
xuống bàn cái chát:"Sao trò không làm bài?" Tới lúc đó
nó mới nói: "Thưa cô, con không có ba". Nghe nó nói,hai
con mặt của cô con mở tròn như hai cái tô. Cô đứng sững
như trời trồng vậy ba!
Tôi bỗng nhập vai là cô giáo. Tôi thấy mình ngã quy
xuông trước đứa học trò không có ba.Sau đó cô và cả lớp
mới được biết, em mỗ côi cha khi vừa mới lọt lòng mẹ. Ba
em hy sinh trên chiến trường biên giới.Từ ấy, má em ở
vậy, tân tảo nuôi con. __
Có người hỏi em:"Sao mày không tả ba của đứa
khác". Em không đáp, củi đầu, hai giọt nước mặt chảy dài
xuông đôi má.
Chuyện của đứa học trò bị bài vǎn không điểm đã để
lại trong tôi một nổi đau. Em bị không điểm, nhưng với
tôi, người viết vǎn là một bài học,bài học trung thực.
Sáng tạo không đồng nghĩa với bịa đặt.Giữa những dòng
chữ bịa đặt và trang giấy trắng, tôi xin để trang giây
trǎng trung thực trên bàn viết.
Mùa thu, 1990
(Tuyển tập truyện ngắn đặc sắc Nguyễn
Quang Sáng, NXB Vǎn hóa - Vǎn nghệ TP.HCM,tr.3-
7)
(1) Nguyễn Quang Sáng (1932-2014) quê ở Chợ Mới,
tinh An Giang. Ông là một trong những tác giả vǎn học
tiêu biểu của Việt Nam. Ông là người đã để lại dấu ân
đậm nét trong vǎn học dân tộc qua những tác phẩm đầy
tình cảm và sâu sắc.
Anh/Chị hãy viết một bài vǎn nghị luận (khoảng 500
chữ) phân tích, đánh giá đặc điểm trong cách kể của tác
giả qua truyện ngắn trên.
zoom-out-in

- Con tả ba như thế nào? - Thì ba làm việc làm sao thì con tả vậy [...]. - Còn thẳng bạn bị không điểm, nó tả như thế nào? - Nó không tả không viết gì hết, nó nộp giây trắng cho cô. - Sao vậy? Hôm trả lại bài cho lớp, cô gọi nó lên, cô giận lắm, ba. Cô hét: "Sao trò không làm bài".Nó cúi đầu làm thinh. Cô lại hét to hơn: "Hà?". Nó cũng làm thinh. Tụi con ngồi dưới, đứa nào cũng run. - Nó là học trò loại " cá biệt " à? - Không phải đâu ba,học trò tiên tiến đó ba. - Sao nữa? Nó trả lời cô giáo như thể nào? Nó cứ làm thinh.Tức quả, cô mới quất cây thước xuống bàn cái chát:"Sao trò không làm bài?" Tới lúc đó nó mới nói: "Thưa cô, con không có ba". Nghe nó nói,hai con mặt của cô con mở tròn như hai cái tô. Cô đứng sững như trời trồng vậy ba! Tôi bỗng nhập vai là cô giáo. Tôi thấy mình ngã quy xuông trước đứa học trò không có ba.Sau đó cô và cả lớp mới được biết, em mỗ côi cha khi vừa mới lọt lòng mẹ. Ba em hy sinh trên chiến trường biên giới.Từ ấy, má em ở vậy, tân tảo nuôi con. __ Có người hỏi em:"Sao mày không tả ba của đứa khác". Em không đáp, củi đầu, hai giọt nước mặt chảy dài xuông đôi má. Chuyện của đứa học trò bị bài vǎn không điểm đã để lại trong tôi một nổi đau. Em bị không điểm, nhưng với tôi, người viết vǎn là một bài học,bài học trung thực. Sáng tạo không đồng nghĩa với bịa đặt.Giữa những dòng chữ bịa đặt và trang giấy trắng, tôi xin để trang giây trǎng trung thực trên bàn viết. Mùa thu, 1990 (Tuyển tập truyện ngắn đặc sắc Nguyễn Quang Sáng, NXB Vǎn hóa - Vǎn nghệ TP.HCM,tr.3- 7) (1) Nguyễn Quang Sáng (1932-2014) quê ở Chợ Mới, tinh An Giang. Ông là một trong những tác giả vǎn học tiêu biểu của Việt Nam. Ông là người đã để lại dấu ân đậm nét trong vǎn học dân tộc qua những tác phẩm đầy tình cảm và sâu sắc. Anh/Chị hãy viết một bài vǎn nghị luận (khoảng 500 chữ) phân tích, đánh giá đặc điểm trong cách kể của tác giả qua truyện ngắn trên.

expert verifiedXác minh chuyên gia

Giải pháp

4.4(344 phiếu bầu)
avatar
Uyênchuyên gia · Hướng dẫn 6 năm

Trả lời

Truyện ngắn "Bài văn không điểm" của Nguyễn Quang Sáng gây ấn tượng mạnh bởi cách kể chuyện giản dị mà sâu sắc, giàu tính nhân văn. Tác giả không miêu tả trực tiếp, dài dòng về hoàn cảnh éo le của cậu học trò, mà sử dụng phương pháp kể chuyện gián tiếp, thông qua lời kể của người cha và những diễn biến tâm lý, hành động của các nhân vật. Điều này tạo nên sự hấp dẫn, gợi mở và để lại nhiều dư âm trong lòng người đọc.<br /><br />Đầu tiên, cách kể chuyện dựa trên mạch kể chuyện theo trình tự thời gian, từ việc cậu bé nộp bài trắng cho đến phản ứng của cô giáo và cuối cùng là sự thấu hiểu của người cha. Sự sắp xếp này tạo nên sự hồi hộp, tò mò, dẫn dắt người đọc đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Việc người cha đặt câu hỏi, gợi mở thông tin, tạo nên một không gian đối thoại, giúp người đọc dễ dàng tiếp cận câu chuyện và đồng cảm với nhân vật.<br /><br />Thứ hai, tác giả sử dụng ngôn ngữ đối thoại sinh động, gần gũi với đời thường. Những câu thoại ngắn gọn, tự nhiên, phản ánh đúng tâm lý và tính cách của từng nhân vật. Lời thoại của người cha thể hiện sự quan tâm, tò mò; lời thoại của cậu bé lại hàm chứa sự im lặng, đau đớn; trong khi đó, lời thoại của cô giáo thể hiện sự nghiêm khắc ban đầu, rồi chuyển sang sự ngỡ ngàng, xúc động. Sự tương phản này làm nổi bật tính cách nhân vật và đẩy cao trào câu chuyện.<br /><br />Thứ ba, tác giả khéo léo sử dụng các chi tiết nhỏ để khắc họa tâm lý nhân vật. Hình ảnh "hai con mắt của cô mở tròn như hai cái tô", "cô đứng sững như trời trồng" miêu tả rõ nét sự bất ngờ, xúc động của cô giáo khi biết sự thật về hoàn cảnh của cậu bé. Hình ảnh "cúi đầu, hai giọt nước mắt chảy dài xuống đôi má" của cậu bé thể hiện sự đau khổ, tủi thân nhưng cũng rất kiên cường. Những chi tiết này không chỉ làm sống động câu chuyện mà còn giúp người đọc hiểu sâu sắc hơn về tâm tư, tình cảm của các nhân vật.<br /><br />Cuối cùng, kết thúc truyện ngắn không phải là một lời giải thích hay kết luận cụ thể, mà là sự im lặng, day dứt của người cha và cả người đọc. Câu chuyện để lại một dư vị man mác buồn, nhưng cũng đầy ý nghĩa. Sự im lặng của cậu bé, sự ngỡ ngàng của cô giáo, và sự thấu hiểu của người cha tạo nên một bức tranh đầy xúc cảm về lòng trung thực, sự sẻ chia và tình người. Thông qua đó, tác giả ngầm khẳng định giá trị của sự chân thật, sự sáng tạo không đồng nghĩa với bịa đặt, và sự thấu hiểu, cảm thông là điều cần thiết trong cuộc sống.<br /><br />Tóm lại, cách kể chuyện giản dị, chân thực, giàu tính nhân văn của Nguyễn Quang Sáng trong truyện ngắn "Bài văn không điểm" đã tạo nên một tác phẩm xúc động, để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người đọc. Tác giả đã khéo léo sử dụng các phương pháp kể chuyện, ngôn ngữ và chi tiết để khắc họa nhân vật, đẩy cao trào câu chuyện và gửi gắm thông điệp sâu sắc về lòng trung thực và tình người.<br />