Trang chủ
/
Văn học
/
Đọc đoạn trích: Thực hiện các yêu cầu sau: Câu 1. Xác định thể thơ của đoạn trích. Câu 2. Chỉ ra những từ ngữ, hình ảnh thể hiện sự hồi sinh của rừng trong đoạn thơ (2) Câu 3. Nêu nội dung của những dòng thơ sau: Chúng mình học cách sống của rừng, vượt trǎm đỉnh mù sương không biết mệt, Người trước ngã, người sau lại tiếp, Không ai so đo vi giới hạn của đời mình! Câu 4. Từ suy ngầm của tác giả về cách sống của rừng trong đoạn trích trên, anh/chị hãy rút ra một bài học về lẽ sống cho bản thân. (1) Có một thời lá đỏ của chúng mình, Thời rất làm ước ao, thời quá thừa xúc cảm, Thời của tình yêu bao la, thoáng đǎng __ Chúng mình yêu rừng tự đẩy yêu đi! [...] (2) Rừng vụng dại,cộc cần, nhưng tuôn trào sức sống Những bãi B.52 trụi trần, chớp mắt lại lên xanh! Một trời bướm, một trời hoa, một trời phấn bay, thoắt một trời lá rụng, Đều thầm lặng như không, mà mãnh liệt khôn cùng! Chúng mình học cách sống của rừng, vượt trǎm đỉnh mù sương không biết mệt, Người trước ngã, người sau lại tiếp, Không ai so đo vì giới hạn của đời mình! (3) Chúng mình yêu rừng tự đẩy yêu đi Mang nếp sống thiên nhiên cả khi về thành phố, Không chịu nổi những tiện nghi chật chội Không trơn tuột, phẳng phiu trong ý nghĩ ươn lười, Ghét cay đẳng mỗi lời chai đá, vô tình, Tiếc đứt ruột nếu từng ngày không đối mới! (4) Đấy là hàng cọc tiêu chỉ đường,không bao giờ xoá nổi, Suốt tự thời lá đỏ của chúng mình! Tây Nguyên, 1979 (Trích: Thời lá đỏ,Bǎng Việt, Tinh hoa thơ Việt, NXB Hội Nhà vǎn,2012, tr160-161)

Câu hỏi

Đọc đoạn trích:
Thực hiện các yêu cầu sau:
Câu 1. Xác định thể thơ của đoạn trích.
Câu 2. Chỉ ra những từ ngữ, hình ảnh thể hiện sự hồi sinh của rừng trong đoạn thơ
(2)
Câu 3. Nêu nội dung của những dòng thơ sau:
Chúng mình học cách sống của rừng, vượt trǎm đỉnh
mù sương không biết mệt,
Người trước ngã, người sau lại tiếp,
Không ai so đo vi giới hạn của đời mình!
Câu 4. Từ suy ngầm của tác giả về cách sống của rừng trong đoạn trích trên, anh/chị
hãy rút ra một bài học về lẽ sống cho bản thân.
(1) Có một thời lá đỏ của chúng mình,
Thời rất làm ước ao, thời quá thừa xúc cảm,
Thời của tình yêu bao la, thoáng đǎng __
Chúng mình yêu rừng tự đẩy yêu đi!
[...]
(2) Rừng vụng dại,cộc cần, nhưng tuôn trào sức sống
Những bãi B.52 trụi trần, chớp mắt lại lên xanh!
Một trời bướm, một trời hoa, một trời phấn bay,
thoắt một trời lá rụng,
Đều thầm lặng như không, mà mãnh liệt khôn cùng!
Chúng mình học cách sống của rừng, vượt trǎm đỉnh
mù sương không biết mệt,
Người trước ngã, người sau lại tiếp,
Không ai so đo vì giới hạn của đời mình!
(3) Chúng mình yêu rừng tự đẩy yêu đi
Mang nếp sống thiên nhiên cả khi về thành phố,
Không chịu nổi những tiện nghi chật chội
Không trơn tuột, phẳng phiu trong ý nghĩ ươn lười,
Ghét cay đẳng mỗi lời chai đá, vô tình,
Tiếc đứt ruột nếu từng ngày không đối mới!
(4) Đấy là hàng cọc tiêu chỉ đường,không bao giờ xoá nổi,
Suốt tự thời lá đỏ của chúng mình!
Tây Nguyên, 1979
(Trích: Thời lá đỏ,Bǎng Việt, Tinh hoa thơ Việt,
NXB Hội Nhà vǎn,2012, tr160-161)
zoom-out-in

Đọc đoạn trích: Thực hiện các yêu cầu sau: Câu 1. Xác định thể thơ của đoạn trích. Câu 2. Chỉ ra những từ ngữ, hình ảnh thể hiện sự hồi sinh của rừng trong đoạn thơ (2) Câu 3. Nêu nội dung của những dòng thơ sau: Chúng mình học cách sống của rừng, vượt trǎm đỉnh mù sương không biết mệt, Người trước ngã, người sau lại tiếp, Không ai so đo vi giới hạn của đời mình! Câu 4. Từ suy ngầm của tác giả về cách sống của rừng trong đoạn trích trên, anh/chị hãy rút ra một bài học về lẽ sống cho bản thân. (1) Có một thời lá đỏ của chúng mình, Thời rất làm ước ao, thời quá thừa xúc cảm, Thời của tình yêu bao la, thoáng đǎng __ Chúng mình yêu rừng tự đẩy yêu đi! [...] (2) Rừng vụng dại,cộc cần, nhưng tuôn trào sức sống Những bãi B.52 trụi trần, chớp mắt lại lên xanh! Một trời bướm, một trời hoa, một trời phấn bay, thoắt một trời lá rụng, Đều thầm lặng như không, mà mãnh liệt khôn cùng! Chúng mình học cách sống của rừng, vượt trǎm đỉnh mù sương không biết mệt, Người trước ngã, người sau lại tiếp, Không ai so đo vì giới hạn của đời mình! (3) Chúng mình yêu rừng tự đẩy yêu đi Mang nếp sống thiên nhiên cả khi về thành phố, Không chịu nổi những tiện nghi chật chội Không trơn tuột, phẳng phiu trong ý nghĩ ươn lười, Ghét cay đẳng mỗi lời chai đá, vô tình, Tiếc đứt ruột nếu từng ngày không đối mới! (4) Đấy là hàng cọc tiêu chỉ đường,không bao giờ xoá nổi, Suốt tự thời lá đỏ của chúng mình! Tây Nguyên, 1979 (Trích: Thời lá đỏ,Bǎng Việt, Tinh hoa thơ Việt, NXB Hội Nhà vǎn,2012, tr160-161)

expert verifiedXác minh chuyên gia

Giải pháp

3.9(326 phiếu bầu)
avatar
Quếthầy · Hướng dẫn 5 năm

Trả lời

Dưới đây là câu trả lời cho các yêu cầu của bạn:<br /><br />Câu 1: Thể thơ của đoạn trích là thơ tự do.<br /><br />Câu 2: Những từ ngữ, hình ảnh thể hiện sự hồi sinh của rừng trong đoạn thơ:<br />- "Những bãi B.52 trụi trần, chớp mắt lại lên xanh!"<br />- "Một trời bướm, một trời hoa, một trời phấn bay, thoắt một trời lá rụng"<br />- "Rừng vụng dại, cộc cần, nhưng tuôn trào sức sống"<br /><br />Câu 3: Nội dung của những dòng thơ:<br />- "Chúng mình học cách sống của rừng, vượt trǎm đỉnh mù sương không biết mệt,<br />Người trước ngã, người sau lại tiếp,<br />Không ai so đo vi giới hạn của đời mình!"<br />Ý nghĩa: Tác giả học hỏi cách sống kiên cường, bền bỉ của rừng, không bị giới hạn bởi tuổi tác hay hoàn cảnh, mà tiếp nối nhau để vượt qua mọi thử thách.<br /><br />Câu 4: Bài học về lẽ sống rút ra từ cách sống của rừng:<br />- Sống kiên cường, bền bỉ, không bị giới hạn bởi hoàn cảnh.<br />- Tiếp nối nhau, kế thừa và phát triển những gì tốt đẹp.<br />- Không so đo, không bị ràng buộc bởi những giới hạn của bản thân.<br />- Sống gần gũi, hòa nhập với thiên nhiên, học hỏi từ cách sống của rừng.