Trang chủ
/
Văn học
/
2.Tập làm vǎn (15 điêm) Mái trường tiêu học cùng với các thầy cô yêu quý , những bạn bè thân thương đã để lại trong em nhiều tình cảm và kỷ niệm đẹp . Hãy kể lại một trong những kỷ niệm mà em nhớ mãi. (KE VE lớp 4)

Câu hỏi

2.Tập làm vǎn (15 điêm)
Mái trường tiêu học cùng với các thầy cô yêu quý , những bạn bè thân thương đã
để lại trong em nhiều tình cảm và kỷ niệm đẹp . Hãy kể lại một trong những kỷ niệm
mà em nhớ mãi. (KE VE lớp 4)
zoom-out-in

2.Tập làm vǎn (15 điêm) Mái trường tiêu học cùng với các thầy cô yêu quý , những bạn bè thân thương đã để lại trong em nhiều tình cảm và kỷ niệm đẹp . Hãy kể lại một trong những kỷ niệm mà em nhớ mãi. (KE VE lớp 4)

expert verifiedXác minh chuyên gia

Giải pháp

4.2(163 phiếu bầu)
avatar
Bích Ngọcngười xuất sắc · Hướng dẫn 8 năm

Trả lời

## Kỉ niệm đáng nhớ nhất ở trường tiểu học<br /><br />Mái trường tiểu học thân yêu, nơi em đã trải qua những năm tháng tuổi thơ tươi đẹp nhất. Có biết bao kỉ niệm vui buồn đan xen, nhưng kỉ niệm về buổi thi văn nghệ cuối năm lớp 4 vẫn luôn in đậm trong tâm trí em.<br /><br />Năm đó, lớp em được chọn tham gia tiết mục múa "Bông lúa vàng" trong chương trình văn nghệ chào mừng ngày Nhà giáo Việt Nam. Em rất thích múa, lại được chọn vào đội hình chính nên vô cùng hào hứng. Suốt những buổi tập luyện, chúng em say sưa với từng động tác, từ những bước chân nhẹ nhàng uyển chuyển đến những cái xoay người dứt khoát. Cô giáo chủ nhiệm, người hướng dẫn chúng em, rất tận tâm và kiên nhẫn. Cô chỉ bảo từng động tác nhỏ, sửa từng lỗi sai, động viên chúng em khi mệt mỏi. Em nhớ nhất ánh mắt trìu mến của cô mỗi khi chúng em làm tốt.<br /><br />Buổi tập luyện cuối cùng diễn ra vào chiều thứ sáu. Mọi người đều rất hồi hộp, mong chờ đến ngày biểu diễn. Trong lúc tập dượt động tác khó nhất – một vòng xoay người kết hợp với nâng tay – em đã bị vấp ngã. Cú ngã khá mạnh khiến em đau nhói ở đầu gối và bật khóc nức nở. Các bạn trong nhóm vội vàng chạy lại đỡ em dậy, lo lắng hỏi han. Cô giáo cũng nhanh chóng chạy đến, nhẹ nhàng lau nước mắt cho em, kiểm tra vết thương. Cô xoa dịu em bằng những lời động viên: "Không sao đâu con, chỉ là trầy xước thôi. Chúng ta nghỉ ngơi một lát rồi tập tiếp nhé!". Tuy đau nhưng thấy sự quan tâm của cô và các bạn, em cảm thấy ấm lòng hơn rất nhiều.<br /><br />Ngày diễn ra chương trình, em vẫn còn hơi lo lắng vì vết thương chưa lành hẳn. Nhưng khi đứng trên sân khấu, nhìn thấy ánh đèn sân khấu lung linh, nghe thấy tiếng vỗ tay của khán giả, em đã quên hết mọi lo lắng. Chúng em múa thật đẹp, thật tự tin. Kết thúc tiết mục, cả lớp nhận được tràng pháo tay rộn ràng. Lúc đó, em cảm thấy vô cùng hạnh phúc và tự hào.<br /><br />Buổi văn nghệ năm ấy không chỉ là một tiết mục biểu diễn thành công mà còn là một kỉ niệm đẹp đẽ về tình bạn, tình thầy trò. Em sẽ mãi nhớ về những ngày tháng luyện tập vất vả nhưng đầy niềm vui, về sự tận tâm của cô giáo và tình cảm thân thiết của các bạn trong lớp. Đó là một kỉ niệm mà em sẽ nhớ mãi trong suốt cuộc đời mình.<br />