Bệnh viện ám ảnh

essays-star4(288 phiếu bầu)

Đêm tối lang thang lạnh lẽo, tôi bước vào bệnh viện hoang tàn. Ánh đèn mờ ảo chiếu sáng những hành lang tối om, tạo nên một không gian u ám và đáng sợ. Những tiếng tí ta tí tách vang lên từ những bước chân của tôi, như những âm thanh ma quái trong đêm. Tôi là một nhà nghiên cứu về lịch sử và luôn tìm kiếm những câu chuyện kỳ bí. Bệnh viện này từ lâu đã nổi tiếng với những câu chuyện đáng sợ và những hiện tượng siêu nhiên. Tôi quyết định tự mình khám phá và tìm hiểu sự thật đằng sau những câu chuyện đáng sợ này. Khi tôi đi qua những phòng bệnh hoang tàn, tôi cảm nhận được sự lạnh lẽo và ám ảnh. Những bức tường trắng xanh nhạt đã bị thời gian cắn xén, tạo nên một cảm giác bất an. Tôi nghe thấy tiếng thở dài và tiếng rên rỉ từ những phòng bệnh trống rỗng, nhưng không có ai ở đó. Ánh đèn sáng lên và tắt đi một cách bất thường, tạo nên một không gian ma quái. Tôi tiếp tục đi vào một phòng bệnh cụ thể, nơi mà câu chuyện kinh dị bắt đầu. Tôi nhìn thấy một bức tranh cũ treo trên tường, mô tả một nhóm bác sĩ và y tá đứng trước một bệnh nhân. Ánh mắt của bệnh nhân đầy ánh sáng, nhưng có một điều gì đó kỳ lạ trong nụ cười của họ. Tôi cảm thấy mình bị hút vào bức tranh và không thể rời mắt khỏi nó. Khi tôi nhìn kỹ hơn, tôi nhận ra rằng bức tranh này đã được vẽ từ rất lâu. Nhưng điều đáng ngạc nhiên là, những người trong bức tranh đang nhìn thẳng vào tôi. Tôi cảm thấy như họ đang nói chuyện với tôi, nhưng không có tiếng nói nào được phát ra. Tôi cảm nhận được sự áp lực và sợ hãi từ bức tranh này, nhưng tôi không thể rời khỏi nó. Đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau. Tôi quay lại và thấy một người đàn ông đứng đó, áo trắng lướt ngang. Anh ta có ánh mắt sắc lạnh và nụ cười đáng sợ. Tôi cảm nhận được sự lạnh lẽo từ anh ta và biết rằng tôi phải trốn thoát. Tôi chạy qua những hành lang tối om, nhưng cảm giác ám ảnh không bao giờ rời xa tôi. Tiếng tí ta tí tách vang lên từ những bước chân của tôi, như những âm thanh ma quái trong đêm. Tôi cố gắng tìm lối thoát, nhưng bệnh viện này dường như không có hồi kết. Cuối cùng, tôi tìm thấy cửa ra và chạy ra khỏi bệnh viện ám ảnh này. Tôi cảm nhận được sự an toàn khi bước ra khỏi cánh cửa đó, nhưng những ký ức về bệnh viện đó vẫn mãi mãi ám ảnh tôi. Câu chuyện về bệnh viện ám ảnh này đã trở thành một trong những trải nghiệm kinh dị nhất trong cuộc đời tôi. Từ đó, tôi đã học được rằng có những nơi trên thế giới này mà chúng ta không nên khám phá, và câu chuyện đằng sau những nơi đó có thể làm chúng ta mất đi sự an toàn và sự tự tin.