Ánh chiều tà và bí mật nhỏ

essays-star4(321 phiếu bầu)

Diệu An ngắt cuộc gọi, để lại Vân Quân với hình ảnh đại diện tươi tắn của cô trên màn hình điện thoại. Một nụ cười nhẹ thoáng qua môi cậu, rồi cậu lẩm bẩm, giọng đầy vẻ khó hiểu: "Cô bạn này thật kỳ lạ." Bóng dáng Vĩnh Kỳ từ cửa phòng lao tới, tiếng bước chân rộn ràng như bản nhạc bất chợt vang lên sau màn đêm tĩnh lặng. "Ai kỳ lạ thế?" Giọng cậu bạn thân vang lên, pha chút tò mò. Vân Quân giật mình, chiếc điện thoại trong tay rơi xuống bàn như một vật chứng bị phát hiện. Cậu lắp bắp, ánh mắt né tránh: "À… à… Mới… mới về à?" Vĩnh Kỳ khoanh tay trước ngực, ánh mắt tinh tường như muốn xuyên thấu tâm tư cậu bạn. "Sao lại phản ứng như thể bị bắt quả tang vậy?" Câu hỏi nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa sự tò mò sâu sắc. Một thoáng bối rối thoáng qua trong lòng Vân Quân. Tại sao cậu lại cảm thấy chột dạ? Cậu ho khan, ánh mắt vô tình chạm vào túi đồ ăn trên tay Vĩnh Kỳ. Một ý nghĩ lóe lên, cậu vội vàng chuyển hướng câu chuyện: "Không có gì đâu. Tao thấy mày về trễ nên hơi… bất ngờ. Ra là đi mua đồ ăn." Giọng cậu cố gắng giữ cho bình tĩnh, nhưng vẫn không giấu nổi sự vụng về trong cách giải thích. Ánh chiều tà nhuộm vàng căn phòng, nhuộm vàng cả sự lúng túng của cậu, để lại một chút bí mật nhỏ chưa được giải đáp. Một cảm giác khó tả, pha lẫn chút hồi hộp và thích thú, len lỏi trong lòng Vân Quân. Liệu Vĩnh Kỳ có phát hiện ra điều gì không?