Ánh Mắt Diệu Kỳ

essays-star4(264 phiếu bầu)

Vân Quân thong thả hỏi, giọng trầm ấm như chiều tà buông xuống: "Mai này, ta học hành miệt mài cả ngày, còn ngươi thì sao, Vĩnh Kỳ?" Vĩnh Kỳ đang nhai ngấu nghiến, nuốt một miếng lớn rồi đáp, giọng tươi rói: "Không, mai ta nhàn hạ, không có lớp." Vân Quân gật đầu, ánh mắt trìu mến. Vĩnh Kỳ bắt đầu kể, giọng hào hứng như chim én chao lượn: "Ngươi biết không? Lớp ta có chừng mười cô gái, người nào cũng xinh đẹp như tranh vẽ. À, quên nữa, ta mới quen một anh, lớn hơn ta ba tuổi. Hoàn cảnh khó khăn nên giờ mới đi học, nhưng tài giỏi lắm! Còn ngươi? Ngày đầu tiên đến trường, có vui không?" Một dòng ký ức bất chợt ùa về, cuốn phăng Vân Quân vào xoáy nước cảm xúc. Hình ảnh Diệu An, với vẻ ngoài khác lạ, hiện lên rõ nét. Giọng cậu khẽ khàng, như tiếng thì thầm của gió: "Có một cô gái… trông cô ấy… hơi khác biệt." Vĩnh Kỳ ngừng ăn, đôi mắt tròn xoe ngạc nhiên: "Sao lại nói con gái người ta như vậy?" Vân Quân nhún vai, ánh mắt xa xăm: "Cô ấy thật kỳ lạ. Lúc thì dữ dội như nữ tướng oai hùng, lúc lại hiền hòa, thân thiện đến lạ thường. Một sự đối lập thú vị, khiến ta không thể nào quên." Một nụ cười nhẹ thoáng hiện trên môi cậu, như một tia nắng xuyên qua màn mây, hé lộ sự tò mò và cả một chút rung động khó tả.