Yêu em dại khờ

essays-star4(307 phiếu bầu)

Yêu em, dại khờ lắm phải không? Một thứ tình yêu chẳng đầu, chẳng cuối, chẳng cần biết ngày mai ra sao, chỉ cần hiện tại được thấy em cười. Yêu em, là tự nguyện chôn vùi lý trí, là để con tim dẫn lối, bất chấp cả thế giới có quay lưng.

<h2 style="font-weight: bold; margin: 12px 0;">Lạc Lối Trong Vườn Yêu</h2>

Người ta nói, yêu là phải tỉnh táo, phải lý trí. Vậy mà yêu em, anh lại chẳng thể nào lý trí nổi. Em như một cơn gió lạ, cuốn anh vào vòng xoáy yêu đương, để rồi lạc lối giữa mênh mông cảm xúc. Anh biết, yêu em là dại khờ, là tự mình chuốc lấy khổ đau, nhưng sao anh chẳng thể nào ngăn nổi trái tim mình?

<h2 style="font-weight: bold; margin: 12px 0;">Ngọt Ngào Và Đắng Cay</h2>

Tình yêu nào mà chẳng có lúc ngọt ngào, lúc đắng cay. Yêu em, anh được nếm trải đủ đầy cung bậc cảm xúc ấy. Những lúc ở bên em, được nhìn ngắm nụ cười tỏa nắng, anh như lạc vào chốn thiên đường hạnh phúc. Nhưng rồi khi em hờ hững, xa cách, trái tim anh lại nhói đau như có hàng ngàn mũi kim đâm vào.

<h2 style="font-weight: bold; margin: 12px 0;">Dẫu Biết Sẽ Đau</h2>

Nhiều người hỏi anh, yêu em như vậy, có sợ đau khổ không? Anh chỉ cười, bởi lẽ yêu là chấp nhận cả những tổn thương. Yêu em, dẫu biết sẽ có lúc đau, nhưng anh vẫn muốn được một lần sống thật với tình cảm của mình. Bởi lẽ, thanh xuân ngắn ngủi lắm, chẳng đủ để chần chừ, do dự.

Yêu em, là một sự dại khờ, nhưng là một sự dại khờ thật đẹp. Dù kết quả có ra sao, anh cũng sẽ chẳng bao giờ hối hận vì đã yêu em. Bởi lẽ, chính tình yêu ấy đã làm cho thanh xuân của anh thêm rực rỡ, thêm trọn vẹn.