Chiếc lược ngà - Câu chuyện về sự lưu luyến và hối hận của bé Thu
Hóa thân thành nhân vật Thu, tôi sẽ kể lại câu chuyện về chiếc lược ngà. Tôi sinh ra và lớn lên trong sự chờ đợi mong manh của mẹ và tình yêu vô điều kiện dành cho cha. Mẹ và tôi chỉ biết về cha thông qua tấm ảnh cũ và những câu chuyện mẹ kể. Tôi luôn mong ngóng ngày gặp cha, nhưng khi cha trở về, tôi lại không thể gọi cha, nhìn nhận cha và gần gũi với cha. Tôi hoảng sợ khi thấy cha có vết sẹo lớn trên mặt, và điều này khiến tôi xa lánh và hắt hủi cha. Tôi luôn lạnh nhạt và không chấp nhận cha, bởi vì hình ảnh cha hiện tại khác xa với trí tưởng tượng của tôi. Vết sẹo trên mặt cha đã tạo ra một khoảng cách không thể vượt qua giữa tôi và cha. Cao trào của câu chuyện xảy ra khi tôi bị cha đánh. Tôi bị cha đánh vì đã hất văng trái trứng mà cha gắp cho tôi. Tuy nhiên, sau khi bỏ đi và ở nhà ngoại, tôi mới biết rằng vết sẹo trên mặt cha là do tụi giặc gây ra. Tôi hối hận và sáng sớm trở về để gặp cha. Khi nghe tiếng ba dồn nén đã lâu, tôi chạy nhanh tới ôm cha và giữ chặt cha. Tôi mong muốn rằng lần sau cha trở về, tôi sẽ được làm cho cha một chiếc lược, một biểu tượng của sự lưu luyến và hy vọng được gặp lại cha. Tuy nhiên, khi nghe tin cha hy sinh, tôi đau đớn đến tột cùng. Tôi nhớ thương cha và trân trọng chiếc lược ngà mà cha đã làm cho tôi. Từ đó, tôi hứa với cha rằng tôi sẽ sống có ích, chiến đấu và làm việc hết mình vì Tổ Quốc. Kết bài: Câu chuyện về chiếc lược ngà đã để lại trong tôi những cảm xúc lưu luyến và hối hận. Tôi hiểu rằng sự lạnh nhạt và xa lánh không đáng có và tôi đã học được bài học quý giá về tình yêu và sự trân trọng. Từ câu chuyện này, tôi nhận ra tầm quan trọng của việc sống có ích và hy vọng rằng mọi người cũng có thể học được từ câu chuyện này và sống một cuộc sống ý nghĩa và đáng sống.