Ký ức đầu tiên của tôi

essays-star4(324 phiếu bầu)

Khi tôi nhìn lại vào ký ức đầu tiên của mình, tôi vẫn còn nhớ rõ như in cảnh tượng đó. Đó là một buổi sáng đẹp trời, ánh nắng mặt trời chiếu sáng qua cửa sổ phòng tôi. Tôi chỉ mới 3 tuổi và đang ngồi trên sàn phòng khách, đang chơi với những khối xếp hình màu sắc tươi vui. Bỗng nhiên, một âm thanh vang lên từ phía bên ngoài. Tôi nhìn qua cửa sổ và thấy một chiếc xe cứu hỏa đang đi qua. Đó là lần đầu tiên tôi thấy một chiếc xe cứu hỏa thực sự và tôi cảm thấy rất thích thú. Tôi nhìn theo chiếc xe cho đến khi nó biến mất khỏi tầm mắt. Sau đó, tôi chạy đến bên cạnh mẹ tôi và hỏi về chiếc xe cứu hỏa. Mẹ tôi giải thích rằng chiếc xe đó đang đi cứu người và giúp đỡ những người cần sự trợ giúp. Tôi cảm thấy rất ngạc nhiên và cảm kích vì có những người hùng như vậy trong thế giới này. Kể từ đó, tôi luôn có một cảm giác đặc biệt với những chiếc xe cứu hỏa. Mỗi khi tôi nghe thấy tiếng còi của một chiếc xe cứu hỏa đi qua, tôi luôn nhớ về ký ức đầu tiên của mình và cảm thấy một sự kính trọng đối với những người hùng đó. Tôi hiểu rằng công việc của họ là cứu người và giúp đỡ những người khác trong những tình huống khẩn cấp. Bây giờ, khi tôi đã lớn lên, tôi cảm thấy biết ơn vì đã có một ký ức đầu tiên đáng nhớ như vậy. Nó đã giúp tôi nhận ra tầm quan trọng của việc giúp đỡ người khác và trở thành một người có ý thức xã hội. Ký ức đó cũng đã truyền cảm hứng cho tôi để theo đuổi một sự nghiệp trong lĩnh vực y tế, để tôi có thể cống hiến và giúp đỡ những người khác như những người hùng trong chiếc xe cứu hỏa. Với ký ức đầu tiên này, tôi luôn nhớ về sự quan trọng của việc giúp đỡ và cảm thấy biết ơn vì có những người hùng như những người lái xe cứu hỏa.