Giọt Nước Tràn Ly ##

essays-star4(234 phiếu bầu)

Bóng tối bao trùm căn nhà, nặng nề như một tấm màn nhung đen kịt. Tiếng cãi vã của bố mẹ như những tia sét, xé toạc bầu không khí yên tĩnh, để lại những mảnh vỡ vụn của hạnh phúc gia đình. Mẹ, với đôi mắt đỏ hoe, cố gắng kiềm chế cơn giận dữ, nhưng những lời cay nghiệt vẫn tuôn ra như dòng thác. Bố, với khuôn mặt cứng đờ, dường như không còn nhận ra người phụ nữ bên cạnh mình nữa. Căn nhà, nơi từng là tổ ấm, giờ đây trở thành chiến trường. Những lời nói như những mũi dao nhọn, đâm vào trái tim của hai đứa con. Chúng nép mình trong góc phòng, lặng lẽ chứng kiến cuộc chiến tranh lạnh giữa bố mẹ. Giọt nước mắt của em gái lăn dài trên má, nhuốm màu nỗi buồn. Em bé nhỏ, chưa hiểu hết chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết sợ hãi và bấu chặt lấy tay anh. Anh, với trái tim non nớt, cố gắng gượng cười, nhưng nụ cười ấy lại càng khiến anh đau đớn hơn. Anh nhớ những ngày xưa, khi gia đình còn là một bức tranh hạnh phúc. Bố mẹ luôn dành cho nhau những nụ cười ấm áp, những cái ôm yêu thương. Bữa cơm gia đình là thời gian sum họp, tiếng cười rộn ràng. Nhưng giờ đây, tất cả chỉ còn là ký ức. Anh tự hỏi, liệu cuộc chiến này có bao giờ kết thúc? Liệu gia đình anh có bao giờ trở lại như xưa? Anh ước ao được quay ngược thời gian, để những giọt nước mắt không còn rơi, để những lời cay nghiệt không còn vang lên. Anh hiểu rằng, xung đột là điều không thể tránh khỏi trong cuộc sống. Nhưng anh mong rằng, bố mẹ sẽ tìm cách giải quyết những mâu thuẫn một cách hòa bình, để gia đình anh không còn là chiến trường nữa. Anh tin rằng, tình yêu và sự thấu hiểu sẽ là liều thuốc chữa lành những vết thương trong tâm hồn. Anh tin rằng, gia đình anh sẽ vượt qua được những khó khăn này, để trở về với hạnh phúc trọn vẹn.