Kỷ niệm xóm chân cầu
Khi tôi còn nhỏ, có một xóm nhỏ nằm bên dòng sông nhỏ. Xóm chân cầu, đó là cái tên mà mọi người gọi nơi đây. Xóm chân cầu không lớn, chỉ có vài căn nhà nhỏ và một cây cầu bắc qua dòng sông. Nhưng đối với tôi, nó là nơi đặc biệt, nơi mà tôi có những kỷ niệm đáng nhớ. Mỗi buổi chiều, khi trời đã chuyển sang màu cam đỏ, tôi thường đi dạo quanh xóm chân cầu. Tôi thích cảm nhận hơi ấm của ánh nắng chiều trên da mình và ngắm nhìn những cánh đồng xanh tươi bên dòng sông. Cây cầu nhỏ xinh luôn là điểm nhấn của xóm chân cầu. Tôi thường ngồi trên cầu, nhìn xuống dòng sông êm đềm và nghe tiếng chim hót vang lên từ cánh đồng. Đó là những khoảnh khắc yên bình và thư giãn mà tôi không bao giờ quên. Những ngày cuối tuần, xóm chân cầu trở nên sôi động hơn. Mọi người trong xóm tụ tập lại để tổ chức các hoạt động vui chơi. Tôi nhớ nhất là những buổi chơi bóng đá trên cánh đồng bên sông. Mặc dù không có sân cỏ nhưng chúng tôi vẫn rất vui vẻ và hào hứng. Mỗi lần ghi bàn, chúng tôi lại hò reo và ôm nhau trong niềm vui. Những trận đấu bóng đá ấy đã tạo nên những kỷ niệm đáng nhớ trong tôi. Ngoài ra, xóm chân cầu còn là nơi tôi học hỏi và trưởng thành. Mỗi khi có việc gì cần giúp đỡ, mọi người trong xóm luôn sẵn lòng giúp đỡ. Tôi nhớ nhất là ông hàng xóm già đã dạy tôi cách câu cá và cách trồng cây. Nhờ ông, tôi đã có thêm những kỹ năng mới và hiểu rõ hơn về cuộc sống nông thôn. Xóm chân cầu đã trở thành một trường học thực tế đối với tôi. Dù đã lớn lên và rời xa xóm chân cầu, nhưng những kỷ niệm ấy vẫn mãi trong tâm trí tôi. Xóm chân cầu đã giúp tôi hiểu rõ hơn về tình yêu thương và sự đoàn kết của một cộng đồng nhỏ. Tôi biết rằng dù có bao nhiêu thay đổi xảy ra, xóm chân cầu vẫn sẽ luôn là nơi tôi gọi là nhà. Cuối cùng, tôi muốn gửi lời cảm ơn đến xóm chân cầu và những người dân tốt bụng đã tạo nên những kỷ niệm đáng nhớ trong cuộc đời tôi.