Nụ cười vụt tắt ##

essays-star3(246 phiếu bầu)

Chiều nay, trên con phố đông đúc, tôi chứng kiến một cảnh tượng khiến lòng tôi chùng xuống. Một cụ già, lưng còng, tay run run, cố gắng băng qua đường. Xe cộ tấp nập, tiếng còi inh ỏi, nhưng chẳng ai dừng lại để giúp cụ. Một cô gái trẻ, tay cầm điện thoại, mắt dán vào màn hình, lướt qua cụ như một cơn gió. Một thanh niên, đầu đội mũ lưỡi trai, vội vã chạy xe, không thèm ngoái đầu nhìn. Tôi đứng lặng, nhìn cụ già yếu ớt, cô đơn giữa dòng người hối hả. Cụ cố gắng đứng dậy, đôi mắt nhòe lệ, nhìn theo những người đi đường. Tôi chợt nhớ đến câu chuyện của bà ngoại tôi. Bà ngoại từng kể, ngày xưa, người ta luôn sẵn sàng giúp đỡ lẫn nhau, dù là người lạ. Một nụ cười, một lời hỏi han, một hành động nhỏ bé cũng đủ để sưởi ấm trái tim. Nhưng giờ đây, mọi thứ đã thay đổi. Con người ngày càng ích kỷ, vô tâm, chỉ biết đến bản thân mình. Giới trẻ, với những chiếc điện thoại thông minh, những mạng xã hội ảo, dường như đã quên đi những giá trị truyền thống. Họ sống trong thế giới riêng, thờ ơ với những người xung quanh. Tôi chợt giật mình, liệu tôi có phải là một trong số những người vô tâm đó? Tôi đã bao nhiêu lần lướt qua những người cần giúp đỡ? Tôi đã bao nhiêu lần thờ ơ với những nỗi đau của người khác? Tôi tự nhủ, phải thay đổi. Phải học cách yêu thương, chia sẻ, giúp đỡ những người xung quanh. Phải sống một cuộc đời có ý nghĩa, để lại dấu ấn tốt đẹp cho thế hệ mai sau. Nụ cười của cụ già vụt tắt, như một lời nhắc nhở về sự vô tâm của con người. Tôi hy vọng, một ngày nào đó, nụ cười ấy sẽ trở lại, khi con người biết yêu thương và chia sẻ nhiều hơn.