Ngày Mai** **
<strong style="font-weight: bold;"> </strong>Chap 1:<strong style="font-weight: bold;"> Chiếc đồng hồ báo thức reo lên, âm thanh chói tai xé toạc màn đêm tĩnh lặng. Tôi dụi mắt, nhìn chằm chằm vào trần nhà trắng xóa. Ngày mai là ngày thi quan trọng nhất trong đời học sinh của tôi. Áp lực đè nặng lên vai, khiến tôi cảm thấy khó thở. Tôi thở dài, đứng dậy, bước đến cửa sổ. Bên ngoài, thành phố vẫn còn chìm trong giấc ngủ say. Chỉ có những ánh đèn đường le lói, soi sáng những con phố vắng vẻ. Tôi tự nhủ phải bình tĩnh, phải tự tin. Nhưng sâu thẳm trong lòng, nỗi sợ hãi vẫn len lỏi, gặm nhấm từng chút một. "Mọi chuyện sẽ ổn thôi," tôi thì thầm, giọng khàn khàn. Tôi nhìn vào gương, thấy khuôn mặt mình tái nhợt, đôi mắt thâm quầng. Tôi cần phải làm gì đó để lấy lại tinh thần. Tôi quyết định xuống bếp pha một cốc sữa nóng. Trong lúc chờ đợi, tôi lật giở lại những cuốn sách ôn tập, nhưng đầu óc tôi cứ rối bời, không thể tập trung vào bất cứ điều gì. Mẹ bước vào, nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi. "Con không sao chứ?" giọng mẹ đầy lo lắng. "Con... con không biết nữa mẹ ạ," tôi nghẹn ngào. "Con sợ mình sẽ không làm được bài thi." Mẹ mỉm cười, xoa nhẹ mái tóc tôi. "Con đã cố gắng rất nhiều rồi. Mẹ tin con sẽ làm được. Chỉ cần con bình tĩnh và tự tin vào bản thân mình." Lời mẹ nói như một liều thuốc an thần, xoa dịu nỗi lo lắng trong lòng tôi. </strong>Chap 2:<strong style="font-weight: bold;"> Tôi đến trường trong tâm trạng khá hơn một chút. Không khí trong lớp học căng thẳng đến nghẹt thở. Mọi người đều im lặng, chăm chú ôn bài. Tôi cố gắng tập trung vào những kiến thức đã học, nhưng vẫn cảm thấy lo lắng. Giờ thi bắt đầu. Tôi cầm bút lên, tay run rẩy. Những câu hỏi đầu tiên khá dễ, tôi làm khá nhanh. Nhưng càng về sau, bài thi càng khó. Tôi bắt đầu cảm thấy hoang mang, đầu óc trống rỗng. Thời gian trôi qua từng giây một, áp lực đè nặng lên tôi. Tôi nhìn xung quanh, thấy mọi người đều đang chăm chú làm bài. Tôi tự nhủ phải cố gắng, phải vượt qua. Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng tập trung vào từng câu hỏi. Tôi nhớ lại những lời dạy của thầy cô, những bài học đã được học. Tôi bắt đầu giải từng bài một, từ từ, cẩn thận. Dần dần, sự tự tin trở lại trong tôi. Đến câu hỏi cuối cùng, một câu hỏi khó nhất trong đề thi, tôi đã mất rất nhiều thời gian suy nghĩ. Tôi đã thử nhiều cách giải khác nhau nhưng vẫn không tìm ra đáp án. Thời gian sắp hết. Tôi cảm thấy tuyệt vọng. Tôi đã muốn bỏ cuộc. </strong>Chap 3:** Nhưng rồi, một ý tưởng lóe lên trong đầu tôi. Tôi bắt đầu lại từ đầu, xem xét lại từng bước giải. Và cuối cùng, tôi đã tìm ra đáp án. Tôi thở phào nhẹ nhõm, viết đáp án xuống giấy. Chuông báo hiệu hết giờ thi vang lên. Tôi nộp bài thi, lòng nhẹ nhõm như trút được gánh nặng. Ra khỏi phòng thi, tôi gặp lại mẹ. Mẹ mỉm cười, ánh mắt đầy trìu mến. "Con làm bài thế nào rồi?" "Con đã cố gắng hết sức rồi mẹ ạ," tôi nói, giọng vẫn còn run run. Mấy ngày sau, kết quả thi được công bố. Tôi không đạt điểm cao nhất, nhưng tôi đã vượt qua kỳ thi quan trọng này. Tôi nhận ra rằng, điều quan trọng không phải là điểm số, mà là sự nỗ lực và cố gắng của bản thân. Tôi đã học được rất nhiều điều từ trải nghiệm này, đặc biệt là sự quan trọng của sự tự tin và lòng kiên trì. Và điều bất ngờ là, câu hỏi khó nhất mà tôi đã giải được trong lúc tuyệt vọng lại là câu hỏi mang tính quyết định đến kết quả của tôi. Tôi đã vượt qua nỗi sợ hãi và sự hoài nghi của bản thân, và đó là chiến thắng lớn nhất của tôi. Ngày mai, tôi sẽ tiếp tục bước đi trên con đường học tập của mình với niềm tin và hy vọng. Tôi đã trưởng thành hơn rất nhiều.